Mộc Vãn Tình có chút ngoài ý muốn, hắn làm sao lại xuất hiện ở đây? Còn có, vì sao lại gọi hắn là tiểu tướng quân?
Nàng tiện tay kéo lệnh bài trên cổ ra, lắc lắc nói: "Loại trận chiến nhỏ như này ta có thể tự xử lý được, ta cũng không muốn gây thêm phiền phức cho ngươi."
Một người tự nhiên hỏi, một người tùy ý trả lời, phảng phất như hai người đã có thói quen ở chung như vậy.
Nhưng, lại làm cho những người Đỗ gia đứng xem khiếp sợ toàn phần, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trời đất, món đồ quan trọng như lệnh bài cũng có thể đem tặng người? Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Còn có, vì cái gì mà Mộc Vãn Tình không lấy ra sớm một chút? Lấy ra thì cũng không có nhiều rắc rối giống như bây giờ.
Huynh đệ Đỗ Cửu là người suy sụp nhất, sắc mặt đặc biệt khó coi, hận không thể chui xuống đất mà.
Đỗ Thiếu Huyên đi đến trước mặt Mộc Vãn Tình, nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ có chút không tán đồng, "Binh Pháp Tôn Tử mà ta đưa cho ngươi, đã xem qua chưa? Ta muốn kiểm tra ngươi."
Mộc Vãn Tình thật sự không nói nên lời, còn có thể làm vậy?
Đỗ Thiếu Huyên cũng không đợi nàng phản ứng lại, trực tiếp ra đề, "Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá. Lấy lợi mà dụ…"
Mộc Vãn Tình theo bản năng tiếp lời, "Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ."
Nàng học thuộc làu làu, từ nhỏ nàng đã xem những cuốn sách này mà lớn lên.
Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên hơi trầm xuống, "Vậy tại sao còn phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy? Ngươi là một nữ tử mảnh mai yếu đuối, thế mà lại động thủ với người khác, lấy điểm yếu của mình ra để đấu với những kẻ liều lĩnh, ngươi có ngốc hay không vậy? Phải học được cách dùng trí để chiến thắng, nếu không thì chạy, không cần phải động thủ."
Hắn vừa mở miệng là đã giáo huấn người, nhưng, sau lưng lại tràn đầy quan tâm.
Về phần những quan sai kia, hắn đều không có nhìn lấy một cái, tất cả đều là những người không liên quan.
Tâm tình người Đỗ gia càng phức tạp hơn, tính tình của tiểu tướng quân chính là lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, một khi đã để ý đến ai thì cực kỳ quan tâm tới người đó, mặc dù đôi khi lời nói ra không êm tai chút nào.
Đối với người hắn ghét, có trực tiếp giết chết, đều không nhìn lấy một cái.
Hiển nhiên, vị Mộc Vãn Tình này đã lọt vào mắt tiểu tướng quân.
Cũng không biết bọn họ quen biết nhau như thế nào?
Mộc Vãn Tình nhịn không được trợn mắt trừng hắn một cái, thật sự xem nàng như binh sĩ mà giáo huấn, "Ta đã an bài tốt mọi chuyện ở phía sau… A, đến rồi, chỉ là chậm một bước."
Một đám binh sĩ lao đến, cầm đầu chính là Tưởng Đồng Tri, hắn một mặt tức giận quát lớn, "Tất cả không được phép gây rối, ta xem ai dám can đảm chống lại mệnh lệnh của phủ Đô Ty, được lắm, đều làm trái với luật pháp, tất cả đều bắt lại."
Hắn vừa nhận được thư xin giúp đỡ của Mộc Vãn Tình, lập tức tự mình mang theo người chạy tới, trong lòng vô cùng tức giận.
Những người này đúng là muốn lật trời mà, thế mà lại dám công khai chống lại mệnh lệnh cấp trên, xem ra thế nào cũng phải hung hăng chỉnh đốn lại một đợt.
Đỗ Thiếu Huyên quay đầu lại, chào hỏi một tiếng, "Đại tỷ phu."
Tưởng Đồng Tri ngây dại, "Trạch đệ, ngươi đã trở về sao? Trở về khi nào? Tại sao lại chạy tới nơi này?"
Mộc Vãn Tình nhìn đến đây còn có cái gì không hiểu rõ nữa? Tiểu tướng quân, chính là nhi tử độc nhất của Đỗ soái, thống soái tương lai của Đỗ gia quân, người thừa kế phủ Đô Ty.
Tâm tình của nàng có chút phức tạp, không thể nói là kinh hỉ, chỉ có một tia thất vọng nhàn nhạt.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của nàng là sẽ mượn tay Tưởng Đồng Tri hung hăng trừng phạt một đợt, khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Mà lúc này lại nhảy ra người gây chuyện, tất nhiên sẽ giết gà dọa khỉ gà.
Nhưng Đỗ Thiếu Huyên bỗng nhiên xuất hiện, phá hư kế hoạch của nàng.