Mộc Vãn Tình liếc nàng một cái, “Ngươi ngăn cản đại phu cứu chữa, kích động như vậy lại rất giống chột dạ, ta hoài nghi là ngươi mưu sát phu quân.”
Nữ nhân sắc mặt liền thay đổi, “Ngươi ăn nói bậy bạ, phu thê chúng ta quan hệ rất tốt, sợ là do các ngươi âm thầm hạ độc, các ngươi làm giàu bất nhân, thức ăn không sạch sẽ, phu quân ta do ăn đồ ăn vặt nhà các ngươi mới thành như vậy, đáng thương cho nhà chúng ta trên có phụ mẫu, dưới còn ba hài tử chờ cơm, cả nhà chúng ta chỉ có thể dựa vào phu quân nuôi sống…..”
Nàng khóc sướt mướt, trông đau khổ vô cùng.
Mọi người trên thế giới này đều thích đồng cảm với kẻ yếu, trong tiềm thức cũng đồng cảm với nàng ta.
Quan sai tới thật nhanh, Mộc Vãn Tình hoài nghi chỉ sợ bọn hắn núp trong tối chờ sẵn.
Nữ nhân giành trước kể sự tình, quan sai nghe xong liền giận dữ, lập tức muốn bắt giữ một nhà Mộc lục thúc.
“Niêm phong phố ăn vặt, không cho bất kì ai ra vào.” Điều này càng quá đáng hơn.
Đôi mắt Mộc Vãn Tình nheo lại một cách nguy hiểm, nàng đã sớm kết thân với Tưởng Đồng Tri và Tiền đại nhân, thái độ của bọn họ với phố ăn vặt đều rất vui vẻ.
Nhưng, Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi, khắp nơi đều có người xấu, chẳng hạn như những kẻ dám làm chuyện cả thiên hạ đều không dám làm, bán lại đồ cứu trợ thiên tai, loại rác rưởi muốn tiền mặc kệ mạng người.
“Dựa vào cái gì mà niêm phong phố ăn vặt? Quan phủ không phân rõ trắng đen, cứ vậy mà phá án sao?”
Quan sai kia cũng không biết đến từ nhánh nào, thái độ rất kiêu ngạo, “Ngươi, một kẻ lưu đày còn dám mắng ta, không muốn sống nữa? Đánh nàng 50 roi.”
Kẻ lưu đày đơn giản giết thì giết, hắn sợ cái gì, chỉ cần có tiền, cái gì hắn cũng dám làm.
Mộc Vãn Tình không chút do dự rút thanh chủy thủ ra, nàng sẽ đâm bất cứ ai dám lại gần.
Mộc gia vội ném việc trong tay mà chạy tới, vây quanh Mộc Vãn Tình bốn phía, không khí lập tức căng thẳng.
Quan sai giận tím mặt, “Được lắm, đây là muốn tạo phản đúng không. Đem những kẻ phản nghịch này đánh chết hết cho ta.”
Hai bên nhanh chóng lao vào ẩu đả, mấy thực khách lần lượt né chạy sang một bên, trong khoảng thời gian ngắn quyền cước tứ tung, gậy bay khắp nơi.
Đỗ Thất nhíu mày, đang muốn tiến lên ngăn lại thì bị Đỗ Cửu giữ chặt, “Thất ca, chuyện nội bộ bọn họ, chúng ta đừng nhúng tay vào.”
Đỗ Thất đẩy hắn ra, “Đây không chỉ là chuyện Mộc gia, mà còn liên quan đến sự phát triển của Lương Thành.”
Đúng lúc này một giọng nói tức giận vang lên: “Tất cả dừng lại.”
Quan sai phớt lờ, một mũi tên dài liền bắn ra, xuyên qua bàn tay một tên quan đứng đầu.
Tên quan sai kia tức giận quay đầu lại, “Là tiểu tử nào đánh lén ta….A, tiểu tướng quân!”
Giọng hắn cũng thay đổi, nỗi sợ hãi, kinh ngạc đều hiện rõ lên mặt.
Nam tử một thân hắc y, tay cầm trường tiễn, vẻ mặt lạnh lùng, bước từng bước đến.
Phía sau hắn là một đám thuộc hạ bưu hãn, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, mười phần nhuệ khí, trong lúc hành tẩu tất cả đều đằng đằng sát khí.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh lạ thường.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Đỗ Thiếu Huyên đã thấy được Mộc Vãn Tình lẫn trong đám người, nàng vẫn khoác lên mình bộ nam trang như cũ, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời rạng rỡ, vẫn sống động giống như trong trí nhớ.
“Xảy ra chuyện gì?"
Quan sai bị bắn thủng lòng bàn tay trong lòng bồn chồn, tên ác nhân không kịp chờ đợi cáo trạng trước,"Tiểu tướng quân, những người này là phạm nhân lưu đày, thế mà dám hạ độc người dân bình thường, còn dám đối kháng cùng quan phủ, có ý đồ tạo phản…"
Chỉ cần đóng đinh đối phương, hắn liền có thể bình yên thoát thân.
Không đợi hắn nói xong, Đỗ Thiếu Huyên khẽ nhíu mày nói: "Mộc Vãn Tình, gặp chuyện rắc rối sao không sử dụng lệnh bài ta đưa cho ngươi?”
Lời này vừa nói ra, mặt quan sai lập tức trắng bệch, bờ môi run rẩy.
Mẹ kiếp, ai đến nói cho hắn biết, tiểu tướng quân sao lại quen biết Mộc Vãn Tình? Ngữ khí còn quen thuộc như vậy?
Hắn bị hố, nhất định là bị hố!