Trong lòng Đỗ Cửu tuyệt vọng, hắn là đang làm gì? Sao có thể hướng cánh tay ra bên ngoài?
Đệ đệ thê tử hắn cũng có thể coi là người một nhà với Đỗ Thiếu Huyên! Cũng quá không nể mặt hắn rồi!
Không được, hắn không thể ngồi yên chờ chết.
"Trạch đệ, nàng đã nói với ngươi hay chưa, nàng là một phạm nhân lưu đày ti tiện , toàn bộ gia tộc đều phạm vào đại tội, bị Hoàng thượng lưu đày tới nơi này."
Hắn biết Đỗ Thiếu Huyên không thích những tội phạm vi phạm pháp luật nhất.
Ai ngờ, tiếng nói của hắn vừa dứt, thần sắc của Đỗ Thiếu Huyên nghiêm lại, cất giọng nói, "Tất cả tộc nhân Mộc thị nhất tộc, tiếp chỉ."
Mộc Vãn Tình ngây ngẩn cả người, "A, hả?"
Đỗ Thiếu Huyên lấy ra thánh chỉ màu vàng, "Mộc Vãn Tình, đây là thánh chỉ Hoàng thượng ban cho ngươi, quỳ xuống tiếp chỉ."
Tất cả tộc nhân Mộc thị đều quỳ xuống, các thực khách cũng quỳ xuống, người Đỗ gia cùng quan sai cũng quỳ xuống.
Thánh chỉ đại biểu cho quân vương.
Chỉ có Mộc Vãn Tình vẫn đứng đấy, thần sắc có mấy phần mê man.
Mộc nhị gia giật giật y phục của nàng, "Tình nhi, đừng phát ngốc, nhanh quỳ."
Mộc Vãn Tình mím môi một cái. Chọn lấy một địa phương bằng phẳng quỳ xuống, trái tim thình thịch đập loạn, nàng có loại dự cảm!
Đỗ Thiếu Huyên mở thánh chỉ ra, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp con phố ăn vặt.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Mộc Vãn Tình tính tình thành thục cẩn thận, cần cù nhu nhuận, khắc nhàn nội tắc, tài hoa xuất chúng, ban thưởng trăm lượng hoàng kim, đặc xá Mộc thị nhất tộc quay về làm dân thường, cho phép trở về nguyên quán, chỉ duy nhất mạch Mộc Trọng Đức không nằm trong phạm vi được đặc xá, ba đời trở xuống không được khoa cử, không được làm quan, khâm thử."
Hắn là khâm sai ban thánh chỉ, một đường mưa gió gấp gáp chạy về, muốn cho nàng một kinh hỉ.
A a a, vậy mà lại là lệnh đặc xá.
Từ hôm nay trở đi, Mộc thị nhất tộc đã không còn là phạm nhân lưu đày, mà là bách tính dân thường!
Đáy lòng Mộc Vãn Tình dâng lên một cỗ nhiệt huyết, nàng thành công rồi, nàng dùng công thức phối xi măng đổi lấy một đạo thánh chỉ đặc xá.
Từ đây, nàng đã không còn bị thân phận trói buộc, có thể quang minh chính đại phát triển sự nghiệp!
Tộc nhân Mộc thị ngây ngốc ngẩng đầu lên, không dám tin tưởng.
Không biết qua bao lâu, một tiếng khóc vang lên, sau đó, tiếng khóc càng lúc càng lớn, gào khóc.
Như bị lây nhiễm, vô số người đều rơi lệ.
Đây là vui đến phát khóc! Là mừng rỡ như điên sau khi thấy được ánh sáng!
"Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, Mộc thị nhất tộc chúng ta tự do rồi!"
"Ta làm sao lại có chút không thể tin tưởng được? Không phải ta đang nằm mơ chứ.”
"Là thật, chúng ta tự do rồi! Chúng ta có thể trở về kinh thành!"
Mộc Vãn Tình mím môi một cái, lần đầu tiên thật tâm thật ý cảm tạ vị kia quân vương, "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Hoàng Thượng anh minh, tạ Hoàng Thượng."
Nàng tiếp nhận thánh chỉ trong tay Đỗ Thiếu Huyên, thận trọng cầm lấy, tâm tình phức tạp không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Một trương thánh chỉ mỏng manh, lại thay đổi vận mệnh của vô số người. Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng vài lần, trên khuôn mặt còn chút trẻ con của nàng lúc này lại biểu lộ sự nặng nề không thích hợp với tuổi, khụ một tiếng, "Đây là hoàng kim ngươi yêu nhất, Hoàng Thượng chỉ tên ban cho ngươi."
Đây là chiến công của nàng đổi lấy, là vinh quang.
Mộc Vãn Tình có chút băn khoăn về hoàng kim, xoay chuyển tròng mắt, "Hoàng kim Hoàng thượng ban thưởng có thể sử dụng sao?”
Đỗ Thiếu Huyên thấy nàng đã khôi phục sự linh động như xưa, âm thầm thở dài một hơi, "Người khác đều là cúng tiến."
"Có thể sử dụng sao?" Mộc Vãn Tình trông mong nhìn hắn.
Đỗ Thiếu Huyên có chút không có cách nào với nàng, "Có thể, hoàng kim không có ấn ký bên trong."
Mộc Vãn Tình lập tức trở nên vui vẻ, "Ta muốn làm một bộ trang sức hoàng kim, ngày ngày mang theo, mỗi ngày đắm chìm bên trong hoàng ân, ai muốn khi dễ ta, ta liền lấy trang sức hoàng kim nện hắn."
Đỗ Thiếu Huyên nhịn không được cười ha ha, tiểu quỷ lanh lợi.
Hai người đối diện nhau mà cười, bầu không khí miễn bàn tốt đẹp cỡ nào.