Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311.

Chương 311. - Chương 311. -

Nội tâm người Đỗ gia lại bị nhấc lên cơn sóng lớn vạn trượng, thì ra, Mộc Vãn Tình không có khoác lác, nàng thật sự xưng tên trước mặt quân vương.

Nghe thử đi, trên thánh chỉ đều khen nàng ra hoa, có thể nói là hoàng ân mênh mông.

Lại là đặc xá, lại là ban thưởng hoàng kim, đãi ngộ kiểu này trong thiên hạ cũng không có mấy người được hưởng.

Cho nên, đến cùng nàng đã làm thế nào?

Hai huynh đệ Đỗ Cửu nhìn nhau, bên trong miệng phát khổ, bọn hắn thế mà đắc tội một nhân vật kỳ tài ngút trời như vậy.

Bọn hắn là mắt mù!

Đỗ Thiếu Huyên lại lấy ra một cái hộp gấm, "Đây là lễ vật Thái tử tặng cho ngươi."

Mộc Vãn Tình rất thích thu nhận lễ vật, nhưng vô công bất thụ lộc, nàng có nguyên tắc của mình."Hắn vì cái gì đưa ta? Chúng ta lại không quen biết."

"Là tạ lễ, Thái tử dùng những bí phương kia của ngươi, rất có hiệu quả." Đỗ Thiếu Huyên nói rất đơn giản, nhưng trong đó lại càng có nhiều ẩn tình không thể nói, hiện tại còn có người ngoài.

Mộc Vãn Tình bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra theo như lời kể của Đỗ Thiếu Huyên thì người thân có thân thể yếu đuối kia chính là Thái tử.

Nàng còn tưởng rằng là người trong lòng của hắn.

"Thái tử là quân tử hiếm có."

Nàng không có mở hộp ra nhìn, đặt chiếc hộp ở dưới cánh tay rồi che lại, "Ngươi đói không? Ta mời ngươi ăn gì đó>"

Con mắt Đỗ Thiếu Huyên liền sáng lên, dọc theo con đường này vội vàng chạy đi, phong trần mệt mỏi, còn chưa được ăn uống tử tế.

"Ngươi tự mình làm sao? Ta muốn ăn mì, lần trước nếm qua một lần, ta vẫn luôn nhớ thương."

"Không có trâu." Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm hỏi, "Nhưng mà, đồ ta làm đều ăn ngon, món khác có ăn hay không?"

"Ăn." Đỗ Thiếu Huyên không chút nghĩ ngợi gật đầu, tay nghề của nàng là nhất tuyệt.

Mộc Vãn Tình làm một động tác tay biểu hiện mời, "Làm một đĩa giò heo kho mềm mại ăn vô cùng ngon, không chút dầu mỡ, lại thêm mấy đĩa rau trộn mát lạnh thoải mái, một bữa này là đủ."

Tâm trí Đỗ Thiếu Huyên đều bị câu lấy, không chút do dự đi theo Mộc Vãn Tình.

Tưởng Đồng Tri nhìn đôi nam nữ sóng vai đi phía trước, trợn mắt há hốc mồm, cứ đi như thế sao?

"Trạch đệ, hay là hồi phủ ăn đi, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, người trong nhà đều rất nhớ ngươi, ngóng trông ngươi về nhà sớm."

Đỗ Thiếu Huyên lúc này mới nhớ tới vẫn còn một tỷ phu, quay đầu lại phất phất tay, "Đại tỷ phu, ngươi đi trước đi, ta cơm nước xong xuôi sẽ hồi phủ, tay nghề của Vãn Tình cô nương so với ngự trù còn tốt hơn, bỏ lỡ sẽ hối hận cả một đời."

"À, ăn vào sẽ nhớ thương cả một đời, đại tỷ phu, ngươi vẫn là đừng ăn."

Tưởng Đồng Tri:... Này nào phải cậu em vợ chứ! Thật không muốn nhận người quen!

Đỗ Thiếu Huyên đi đến chỗ nào cũng được bá tánh chào đón nồng nhiệt, mỗi người đều vui mừng gọi tiểu tướng quân.

Đỗ Thiếu Huyên cũng thể bày ra gương mặt tươi cười với mọi người, không có lạnh lùng cao ngạo như bình thường.

Mộc Vãn Tình có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn lại được hoan nghênh như vậy.

Đỗ Thiếu Huyên giống như là nhìn ra nghi vấn của nàng, thản nhiên nói, "Là Đỗ gia được hoan nghênh, không phải con người của ta."

Nhiều thế hệ Đỗ gia canh giữ biên cương, thay thiên tử lo bình an cho dân, che chở bá tánh một phương, cho nên đương nhiên được bá tánh yêu mến.

Hắn thân là trực hệ dòng chính, gánh vác vinh quang của tổ tiên, kế thừa di di chí của tổ tiên, bảo hộ biên quan an bình, đó là sứ mệnh của hắn.

Có thể nói, Đỗ gia là thần hộ mệnh của Tây Lương, cũng là trụ cột tinh thần.

Mộc Vãn Tình mỉm cười, tuổi tác của hắn tuy nhỏ, nhưng thanh tỉnh mà lý trí, không hổ là người thừa kế được Đỗ gia toàn lực bồi dưỡng.

"Mời."

Cửa tiệm đồ kho đầy một hàng dài người xếp hàng, có ăn tại quán, cũng có đóng gói mang đi, kinh doanh cực kỳ đắt khách.

"Đây là cửa hàng của nhà ngươi?" Đỗ Thiếu Huyên nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần, nơi này so với một vài con phố ở kinh thành còn náo nhiệt hơn.

"Đúng vậy, trên danh nghĩa là của phụ mẫu ta." Mộc Vãn Tình chào hỏi một tiếng với mẫu thân đang bận rộn, vượt qua đại sảnh, dẫn người đi lên lầu hai.

Bình Luận (0)
Comment