Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312.

Chương 312. - Chương 312. -

Lầu hai không mở cho người ngoài, cho nên rất thanh tĩnh.

Đỗ Thiếu Huyên chọn một vị trí gần cửa sổ, mở cửa sổ ra, âm thanh huyên náo từ bên ngoài truyền vào, mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, đây mới là khói lửa nhân gian vị.

Rất lâu không nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy, thật tốt.

Những người khác tản ra chỗ khác, ngồi cách vị trí của Đỗ Thiếu Huyên không xa, là đám hộ vệ.

Tiếng bước chân vang lên, Đỗ Thiếu Huyên quay đầu nhìn sang, ngoài ý muốn nhíu mày, "Đại tỷ phu, ngươi như thế nào cũng lên đây rồi?"

Tưởng Đồng Tri đi tới ngồi tại vị trí trước mặt Đỗ Thiếu Huyên, "Ta không dẫn được ngươi về, đại tỷ của ngươi có thể tha cho ta sao? Thôi, chờ ngươi ăn xong rồi cùng nhau trở về.”

Hắn là không khuyên nổi vị tiểu bá vương này, chỉ có thể chờ đợi.

Đủ loại mỹ thực được đưa ra như nước chảy, món kho thịt nguội, rau trộn dưa, bánh bao hấp, xíu mại, mì lạnh, thịt dê nướng…, mấy cái bàn cũng không bày hết.

Đỗ Thiếu Huyên ăn trước món giò heo kho được Mộc Vãn Tình đề cử, quả nhiên, như tan trong miệng, mềm như không xương, ăn ngon đến nỗi hận không thể đem đầu lưỡi nuốt vào.

Thấy hắn ăn thực ngon miệng, Tưởng Đồng Tri nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được vươn tay.

Vừa ăn xuống một miếng, con mắt đều sáng lên, ô ô, mỗi một loại đều ăn rất ngon, xíu mại cũng không biết làm như thế nào, nồng cả khoang miệng, cắn một miếng ăn vào, vị giác bùng nổ.

Mình lạnh chua cay, sợi mì đậm vị, vị nồng sướng miệng, cũng không biết cho loại gia vị gì, ăn ngon đến lạ.

Hắn càng ăn nhiều càng cảm thấy ngon, mỗi một món ăn đều thử qua, hoá ra, đồ ăn còn có thể có nhiều loại, đa dạng như vậy.

Chỉ là thịt heo, còn có thể làm ra nhiều món khác nhau như vậy, nào là món kho, bánh bao nhân thịt, sủi cảo nhỏ, nước hầm xương, nhìn đến hoa mắt hỗn loạn.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, hắn liền bắt gặp Đỗ Thiếu Huyên đang nhìn hắn, biểu tình một lời khó nói hết, "Làm sao vậy?"

Đỗ Thiếu Huyên nhướn mày nói, "Đại tỷ phu, ngươi nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ."

Tưởng Đồng Tri trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ, nhưng rất nhanh liền mặt dạn mày dày cười nói, "Không sạch sẽ, ăn ít sẽ không có bệnh, ngẫu nhiên ăn một chút cũng không có việc gì."

Được thôi, hắn cao hứng là được.

Người nấu cơm nấu luôn linh hồn, không riêng Tưởng Đồng Tri ăn rất vui vẻ, tuỳ tùng của Đỗ Thiếu Huyê cũng ăn uống thoả thích, chỉ nghe thấy âm thanh nhai nuốt, không ai lo nói chuyện.

Mộc Vãn Tình bưng khay đi lên lầu, trên khay đặt vào một cái nồi đất, hai bát mì.

Đỗ Thiếu Huyên bước nhanh đến nhận lấy, "Tại sao không gọi một tiếng, ta sai người đi lấy? Đồ nặng như vậy, lỡ như ngươi cầm không vững, tay bị thương thì phải làm sao? Lần sau đừng như vậy nữa." Tưởng Đồng Tri nhìn cái khay một chút, lại nhìn Đỗ Thiếu Huyên, chỉ có như vậy? Có cần thiết phải quá mức lo lắng như vậy hay không?

Đối mặt với thiện ý của Đỗ Thiếu Huyên, Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm đáp ứng, một bát mì nhiều, một bát mì ít, mở nồi đất ra, đem thịt thái lát thả vào trong.

Vỏ trứng, nấm hương, mầm tỏi, đậu hũ, thịt thái hạt lựu phối hợp với nhau tạo ra màu sắc rất xinh đẹp, hương thơm mê người cực kỳ.

Nàng đem bát mì nhiều đặt trước mặt Đỗ Thiếu Huyên, còn bát mì ít kia… Tưởng Đồng Tri vừa định giơ tay ra nhận, kết quả, Mộc Vãn Tình lại đẩy đến trước mặt mình.

Nàng nhìn cánh tay trống không của Tưởng Đồng Tri giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc nói: "A, Tưởng đại nhân cũng muốn ăn sao? Thật ngại quá, ta không biết ngươi tới đây, nên chỉ chuẩn bị hai bát."

Câu nói này còn rất bình thường, kết quả, lại bồi thêm một câu nữa: "Nhưng mà, đồ ăn bên ngoài cũng không sạch sẽ, ngài vẫn nên ăn ít thì tốt hơn."

Khá lắm, nàng thế mà vẫn nhớ kỹ câu nói kia của Tưởng Đồng Tri, khéo léo trả lại hắn.

Đây coi như là báo ứng tới sớm, khóe miệng Tưởng Đồng Tri giật giật một cái, nữ hài tử mang thù không đáng yêu chút nào cả.

Cái tính tình này, dám cùng người Đỗ gia đấu, còn đấu thắng.

Bình Luận (0)
Comment