Mộc Vãn Tình còn phải giữ lại bụng ăn những món khác, chỉ chuẩn bị cho mình non nửa bát, nếm nếm, hương vị thật thơm ngon.
"Thế nào? Hợp khẩu vị của ngươi không?"
Bên trong miệng Đỗ Thiếu Huyên đã nhét đầy, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, mỗi một sợi mì đều có độ dày mỏng như nhau, dai dai sướng miệng, có chút chua cay, phối trí đẹp mắt lại ăn ngon, uống một ngụm nước canh đỏ hồng, tiên hương như vũ động trên đầu lưỡi hắn, hắn thích mùi vị này.
Nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy, Mộc Vãn Tình hơi hơi mỉm cười, Tưởng Đồng Tri thèm không chịu được.
Ăn thì ăn đi, vì cái gì còn làm ra bộ dáng như chưa bao giờ được ăn đồ ngon? Ngươi không phải người bình thường, là người thừa kế duy nhất của Đỗ gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, còn tưng nếm qua ngự thiện a a a!
Thật muốn ăn, phải làm sao đây?
Nhưng hai người trước mắt đều không có ý muốn chia sẻ cùng hắn, thôi, hắn đưa sủi cảo hấp vào trong miệng, mẹ kiếp, bỏng chết mất, còn phun cả lên mặt mình nữa.
Mộc Vãn Tình nhìn sang hắn, cười tủm tỉm nói, “Trước tiên phải dùng đũa phá bỏ lớp vỏ bên ngoài, sau đó hút hết nước súp bên trong, làm như vậy mới không khiến mình bị bỏng."
Tưởng Đồng Tri trầm mặc, nàng đây là đang cười nhạo mình sao? Hắn nói sang chuyện khác, "Ngày đầu tiên phố ăn vặt kinh doanh rất tốt, nhưng phần lớn bộ phận là thẻ miễn phí, cũng không biết mai kia sẽ như thế nào."
Mộc Vãn Tình gắp một đũa rau trộn để ăn, "Cho đến nay đã có một ngìn một trăm người tiến vào, trong đó một nửa là thẻ miễn phí, nói cách khác thì có khoảng sáu trăm người là tự mình bỏ tiền, số liệu này tương đối không tồi."
Tưởng Đồng Tri có chút kinh ngạc, "Làm sao mà ngươi biết được?"
Mộc Vãn Tình không còn gì để nói, đây là lẽ thường tình, điều tra thị trường là môn bắt buộc.
"Ta vẫn luôn ở lầu hai quan sát số liệu, buổi chiều lại quan sát một chút, ngày thứ tư số người sẽ dần trở nên bình thường, nếu như có thể không cấm đi lại ban đêm còn có thể tuyên truyền một đợt kinh doanh khác." Mộc Vãn Tình rất có lòng tin đối con phố ăn vặt, chỉ cần nếm qua mọi người nhất định sẽ quay trở lại..
Tưởng Đồng Tri khẽ lắc đầu, “Chuyện này không có khả năng."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, "Muội muội, muội muội, không còn nguyên liệu nấu ăn."
Là Mộc Tử Thành, trước đó vài ngày hắn vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, nhưng hắn lại không chịu được rảnh rỗi, liền theo phụ thân quản lý công việc hậu cần.
Tập trung mua sắm là ưu tiên hàng đầu.
Mộc Vãn Tình nhịn không được cười một tiếng, chuyện làm ăn này không tốt giống như lẽ thường, mới có nửa ngày đã hết sạch nguyên liệu chuẩn bị cho cả ngày.
"Đừng hoảng hốt, để ta cho người đi xung quanh tìm thôn mua sắm, trước đó không phải đã lên kế hoạch trước rồi sao? Cứ làm theo như thế đi.”
Mộc Tử Thành lấy lại bình tĩnh, "Được, ta hiểu rồi, phái mấy đội ngũ đi các thôn mua sắm."
Trước đó, Mộc Vãn Tình đã phái người đi tìm hiểu rõ các thôn ở bốn phía, đối với tình huống của mỗi thôn như thế nào đều nắm trong lòng bàn tay.
Có bao nhiêu gia cầm rau quả, có bao nhiêu lương thực đều được hiểu rõ trong lòng.
Nàng ra giá cao hơn một chút so với giá thị trường, vậy nên tất cả mọi người đều rất tình nguyện bán cho nàng.
"Chờ chuyện làm ăn của con phố ăn vặt đi lên, liền có thể ổn định, để các thôn dân định kỳ giao hàng vào thành, như vậy có thể bớt đi nhiều việc cho mọi người."
Tưởng Đồng Tri không có hứng thú với mấy cái này, "Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, ta chỉ lo thu thuế, ngươi đã bảo đảm qua với chúng ta, con phố ăn vặt có thể mang lại cho Lương Thành một nửa tiền thuế năm ngoái."
Mộc Vãn Tình đã sớm điều tra việc thu thuế của Lương Thành, con số còn thấp hơn tưởng tượng của nàng.
Nhưng mà cũng đúng, ở đây không có sản nghiệp trụ cột, không có xưởng lớn cố định, vì vậy tiền thuế thu được từ bá tánh không cao.
"Đây không phải việc gì khó, mấu chốt nhất là thúc đẩy nền kinh tế xung quanh, không nói những cái khác, tối thiểu nhất chúng ta phải cung cấp được bốn trăm việc làm, để bốn trăm gia đình có thể bảo đảm sinh hoạt bình thường, các thôn xung quanh có thu nhập nhất định, thời gian dần dần sẽ tốt hơn."
Đây là chuyện mắt thường có thể thấy được, điểm này Tưởng Đồng Tri cũng thừa nhận, chỉ là tạo ra công ăn việc làm cho bốn trăm người là điều cực kỳ khó.