Đỗ Thiếu Huyên cắn một miếng gà giòn xốp, cái này ăn cũng rất ngon, "Gà vịt thịt cá liệu có đủ không?"
Nhìn lượng tiêu hao này đoán chừng có chút không ổn định.
Mộc Vãn Tình đã sớm chuẩn bị, "Một hai tháng vẫn được, nhưng về sau sẽ không theo kịp, ta đã để cho người ở nông trang nuôi thêm gà vịt heo, kế tiếp cũng sẽ cổ vũ mọi người nuôi trồng gia cầm cùng rau quả trái cây, quan phủ tốt nhất cũng ra mặt kêu gọi một chút."
Tưởng Đồng Tri khẽ gật đầu, chuyện này đối với bá tánh Tây Lương mà nói là chuyện tốt.
Bá tánh không sợ chịu khổ chịu tội, chỉ cần có thể kiếm được tiền, để bọn hắn làm cái gì cũng đều được.
Đỗ Thiếu Huyên có chút hiếu kỳ, "Nông trang như thế nào?"
Gần đây tinh lực của Mộc Vãn Tình đều đặt trên con phố ăn vặt, không để ý tới nông trang, chỉ xây dựng cơ sở.
Nhân thủ không đủ, nàng liền mời người dân thôn Hòa Mộc tới làm việc, trước đó Mộc thị nhất tộc từng ở tạm qua thôn Hòa Mộc một khoảng thời gian, có chút thân quen.
Cuộc sống người dân ở thôn Hoà Mộc không tốt, xanh xao vàng vọt, vừa nghe nói có cơm tháng, mọi người đều tranh cướp giành giật nhau làm việc.
Thời buổi này nhiều người sống không tốt, chỉ cần có thể ăn no là được.
Lại phái ba người Mộc nhị gia cùng Mộc Tử Ngang và Mộc Tế qua giám sát, mỗi ngày nàng đều đi qua một chuyến để xem xét tình hình, tiến triển coi như thuận lợi.
Chỉ là Mộc nhị gia mệt mỏi quá sức, trước đó bận bịu giám sát, bây giờ trở về quản việc mua hàng.
Về phần mọi chuyện trong nhà tất cả đều do Mộc nhị phu nhân xử lý, mặc dù có không ít người làm thuê, nhưng cũng mệt mỏi không chịu được.
Nói cho cùng, vẫn là vì nhân thủ không đủ, chờ con phố ăn vặt đi vào quỹ đạo, liền tuyển chọn thêm nhiều người, như thế mọi chuyện đều tốt.
Bây giờ bọn họ đã thành lương dân, có thể quang minh chính đại mua thêm sản nghiệp để buôn bán, còn có thể kiếm thêm cả quản gia.
Trong đầu nàng hiện lên vô số suy nghĩ, "Ta mua một cái nông trang, vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng ban đầu, vừa mới xây được tường vây, tuy là đất hoang, nhưng không ảnh hưởng đến việc nuôi gia cầm."
Phân heo có thể nuôi dưỡng đất đai, cũng coi như là một phương án.
Đỗ Thiếu Huyên theo bản năng cảm thấy nông trang của nàng khẳng định không giống bình thường, "Nào rảnh ta đi qua nhìn thử."
"Được thôi." Mộc Vãn Tình nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, ngươi ở kinh thành có gặp qua đám người Tằng đại nhân không?”
"Bọn họ và ta cùng nhau trở về…."
Mộc Vãn Tình kinh hỉ vạn phần, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ, "A, vậy bọn họ ở đâu?"
Đỗ Thiếu Huyên cùng đoàn người Tằng đại nhân là cùng xuất phát từ kinh thành tới đây, "Bọn họ mang theo cả gia quyến cùng đi, tốc độ khá chậm, còn có người không quen khí hậu nên ngã bệnh, ta liền để bọn họ dừng ở một nơi chữa bệnh trước, còn ta chạy về ban chỉ."
Các triều đại đều có quy định, chỉ có sự việc cấp tốc, mới cho phép đưa tin tốc hành sáu trăm dặm.
Một khi khởi động đưa tin tốc hành tám trăm dặm, đó chính là sự việc kinh thiên động địa, sánh ngang với chiến sự nổ ra.
Theo hiểu biết của Mộc Vãn Tình về tư liệu lịch sử, vào năm thứ mười bốn An Lộc Sơn phản loạn ở Thiên Bảo, quan viên địa phương khởi động biện pháp khẩn cấp tối cao, đưa tin khẩn cấp sáu trăm dặm cho quân vương.
Lúc đây cũng không có tám trăm dặm khẩn cấp, lúc ấy tình hình đường xá không cho phép.
Cho nên, làm sao có thể vì một ý chỉ đặc xá mà khởi động sáu trăm dặm khẩn cấp chứ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, phim truyền hình điện ảnh đều là kịch, cho dù xem xong cũng tuyệt đối đừng coi là thật.
Đỗ Thiếu Huyên bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi hơi nhướng mày nói: "Trước mắt có một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Đôi mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, còn có tin tức tốt sao?
“Trước tiên nghe tin tức tốt đã.”
Đỗ Thiếu Huyên không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng, "Tằng Trường Sinh đã trở thành Tổng Kỳ, các huynh đệ của hắn đều chuyển tới dưới trướng hắn.”