Tằng Trường Sinh chính là Tằng đại nhân, hắn trở về kinh thành hoạt động một phen, đồng thời cũng thay đổi thân phận.
Có 50 biên chê cho vị trí Tổng Kỳ, quan thất phẩm.
Mộc Vãn Tình ngây ngẩn cả người, “Tiện tịch còn có thể chuyển sang quân hộ sao?”
Hộ khẩu của cư dân Đại Tề chia làm những loại như quân, dân, thương, thợ, tiện tịch, giữa các hộ này không dễ dàng chuyển đổi.
Nói cách khác, quân hộ đời đời tham gia quân ngũ, con cháu nha dịch cũng sẽ mãi mãi là nha dịch.
Nhưng mà cũng có trường hợp đặc biệt, giống như dân có thể buôn bán, vượt qua hạn mức nhất định liền tự động chuyển thành thương tịch.
Nha dịch xem như tiện tịch, có thể chuyển thành quân hộ hay không, thật lòng không rõ ràng lắm.
Đỗ Thiếu Huyên khẽ gật đầu, “Có thể, dân cũng có thể thành quân hộ, nhưng quân hộ không thể chuyển thành dân, đời đời tham gia quân ngũ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Mộc Vãn Tình cũng không biết nên nói cái gì cho phải, tham gia quân ngũ thật sự rất khổ, nhưng ở biên quan chỉ có tham gia quân ngũ mới có thể kiến công lập nghiệp.
Dù sao, ở biên quan này, quân sự mới là xếp hạng thứ nhất.
Có phải chuyện tốt hay không, vậy chỉ có thể mỗi người một ý nghĩ.
“Còn tin xấu thì sao?”
Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng một cái, “Hoàng thượng bảo ta đi tìm ngươi đòi xi măng, đem đi sửa tường thành.”
Mộc Vãn Tình không khỏi bật cười, nói: "Đây là tin xấu gì nha, không thành vấn đề, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, phối phương cho ngươi cũng được, bớt việc cho tất cả mọi người.”
Tưởng Đồng Tri không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng nhiều hơn một chút, hôm nay nàng lại hào phóng như vậy, hiếm thấy a.
Lúc trước hắn có mở miệng đòi nàng, xong nàng trực tiếp cự tuyệt, nói cái gì mà vì thứ này mà gặp chuyện, không muốn đụng tới nữa.
Đỗ Thiếu Huyên vừa mở miệng, nàng liền không chút do dự cho.
Cho nên, người với người không giống nhau.
Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên hiện lên ý cười, thưởng thức một phần đại khí này của nàng, hắn hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?”
Mộc Vãn Tình đến nay cái gì cũng có, tiền không thiếu, sự nghiệp cũng khởi đầu tốt đẹp, duy chỉ có... “Ta muốn một cái công đạo.”
Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng thật sâu, sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Hắn không ở lại lâu, ăn no xong liền vội vàng rời đi, trước khi đi Mộc Vãn Tình còn đóng gói cho hắn rất nhiều đồ ăn.
“Nếu như ngươi có việc cứ tới Đỗ phủ gửi thư, bình thường ta không ở trong phủ, nhưng quản gia sẽ thông báo cho ta, nhưng mà phải hoãn một đoạn thời gian.”
Hắn quanh năm đợi ở quân doanh, huấn luyện binh lính, dẫn đội ra ngoài tuần tra, có lúc vừa đi chính là vài ngày.
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, “Được.”
Đỗ phủ.
Trong phủ ngồi đầy người, các tộc nhân nghe tin đều chạy tới, ngay cả hai nữ nhi đã xuất giá cũng chạy tới cửa.
Toàn phủ từ trên xuống dưới đều lo lắng chờ đợi, Đỗ phu nhân lại không yên lòng nhìn ra cửa.
“Lại đi nhìn xem.”
“Vâng.” Hạ nhân tới tới lui lui, cứ cách một lát lại trở về báo tin.
Mỗi một lần đều nói không thấy người, điều này làm cho Đỗ phu nhân lòng nóng như lửa đốt, sao lại chậm như vậy?
Đỗ đại tiểu thư ôn nhu khuyên nhủ, “Nương, người đừng nóng vội, nếu đệ đệ bình an vào thành, rất nhanh có thể gặp được hắn.”
Đỗ phu nhân lòng đều là nhi tử, "Nó vừa đi chính là mấy tháng, lại còn đi mấy ngàn dặm, ta ngày đêm lo lắng, ăn ngủ khó yên, aiii.”
Cũng không biết có đói, có khát, lên đường có bình an hay không? Hay là có gặp phiền toái gì không?
Nhi tử đi ra ngoài, người làm phụ mẫu vĩnh viễn không yên tâm.
Đỗ nhị tiểu thư cũng ở một bên an ủi, nhưng phu quân Đỗ nhị tiểu thư - Triệu Nhất Phàm ngồi ở bên cạnh nàng khẽ nhíu mày, nói: "Nhạc mẫu đại nhân, Trạch đệ cũng không phải tiểu hài tử nữa, ngài nha, ít lo lắng một chút."
Đỗ phu nhân không nghe lọt tai, quay đầu không để ý tới, cũng không thể trách nàng thiên vị phu quân của đại nữ nhi hơn được, phu quân của nhị nữ nhi này cả ngày nói suông, không có một câu nào chạm đến tâm nàng cả.
Thật sự không biết vì sao nhị nữ nhi lại chọn trúng một người đọc sách, thư sinh không có tích sự gì thế này.