Sắc mặt Triệu Nhất Phàm bỗng chốc trở nên khó coi, Đỗ nhị tiểu thư thấy thế liền nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Phàm ca, uống trà đi.”
Nàng xuất thân tướng môn, từ nhỏ đến lớn gặp người đều là võ phu, chợt gặp được người đọc sách nhã nhặn, cử chỉ ôn nhu săn sóc, nhất thời bị mê hoặc.
Triệu Nhất Phàm nhẹ nhàng thở dài trong lòng, đây chính là chỗ xấu của việc cưới nữ nhân có gia thế cao a, trong mắt người Đỗ phủ đều không coi ai ra gì, thái độ quá mức cao ngạo.
May mắn thê tử hắn là một người hiền thục dịu dàng.
Tộc nhân nhao nhao liếc mắt, không khỏi lắc đầu, gã này thật sự không hợp với nhà bọn họ, cũng không biết nhị tiểu thư bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, sống chết nhất định phải gả cho hắn.
Mọi người chờ đợi, chờ đều nỗi có chút ngồi không yên.
Triệu Nhất Phàm đói bụng, nhưng Đỗ Thiếu Huyên không về thì không thể khai tiệc.
"Như thế nào còn chưa trở về, một canh giờ trước đã báo đã trở về thành, cho dù dừng chân khi đi đường, thì cũng nên về tới rồi, không phải hắn đi chơi a?"
Đỗ phu nhân nhất thời nổi giận, nói: "Nói bậy gì đó, nhi tử của ta không phải là loại hài tử này.”
Triệu Nhất Phàm không nhìn sắc mặt người khác, còn đang thì thầm, "Trạch đệ hắn quá tùy hứng, ở tuổi này có người nào không thành thân chứ, chỉ có một mình hắn, hắn là nam đinh duy nhất của Đỗ phủ, vì Đỗ phủ khai chi tán diệp là trách nhiệm của hắn, nhạc mẫu đại nhân, ngài cũng đừng quá dung túng hắn, kéo dài nữa cũng không dễ nghe.”
Đỗ phu nhân đương nhiên cũng nóng lòng hôn sự của nhi tử, chỉ là, lời này chỉ mình nàng có thể nói, người khác không thể nói.
Ngươi là cái thá gì? Gọi ngươi một tiếng nhị tỷ phu, thật sự coi mình là trưởng bối rồi sao?
“Sao lại không dễ nghe? Nhi tử của ta là người lòng mang chí lớn, không giống với những người phàm phu tục tử kia.”
Đúng rồi, nhị nữ tế này chính là phàm phu tục tử, tục không chịu nổi.
Triệu Nhất Phàm chỉ cảm thấy Đỗ phủ quá nuông chiều hài tử, như vậy rất không tốt, hắn nói: "Nhạc mẫu đại nhân, lòng mang chí lớn cùng cưới vợ sinh con không xung đột…”
Không đợi hắn nói xong, Đỗ phu nhân nghiêng đầu nhìn về phía đại nữ nhi, nói: "Phu quân của ngươi sao còn chưa tới? Không tìm được người khác sao?”
Đỗ đại tiểu thư nhìn thoáng qua khuôn mặt xanh mét của muội phu, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp: "Hắn đang bận công vụ, nếu biết Trạch đệ trở về, hắn nhất định sẽ chạy về.”
Ngay tiếp theo một thanh âm chua chát vang lên, "Vậy thì chưa chắc, đại tỷ phu là người bận rộn mà.”
Là Triệu Nhất Phàm, hắn cảm thấy mình có kinh vĩ chi tài, khả năng trị quốc, có thể làm đại quan.
Để hắn làm quan viên chủ chính địa phương ở thành Tây Lương xem như là nhân tài không được trọng dụng.
Thế nhưng, Đỗ gia căn bản chướng mắt hắn, chỉ an bài cho hắn một chức giáo dụ. Giáo dụ là làm gì? Làm dạy dỗ của tên huyện học! Chính là mấy thứ tiểu quan bát phẩm kia!
Hắn cảm nhận được sự nhục nhã, kết quả, Đỗ soái chỉ nói một câu, chỉ cần ngươi đánh bại được mười tên binh lính, ta liền cho ngươi làm bách hộ.
Hắn là một thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt sao có thể chứ?
Đỗ nhị tiểu thư lại đưa chén trà tới, "Phàm ca, uống trà."
Đỗ đại tiểu thư nhìn thấy, hơi hé miệng, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, người khác còn có gì để nói?
Chỉ cần Đỗ gia một ngày không ngã, Triệu Nhất Phàm liền phải hầu thê tử, cảm thấu bất mãn cũng phải nén.
Không ai thèm để ý đến Triệu Nhất Phàm, để hắn tự nói chuyện trên trời dưới đất.
Chỉ chốc lát sau, hạ nhân vẻ mặt vui mừng chạy vào, “Thiếu chủ đã trở lại.”
Đỗ phu nhân mừng rỡ như điên, mang theo một đám người ào ào nghênh đón, xa xa liền thấy một thân ảnh cao gầy bước nhanh tới.
Hốc mắt nàng ửng đỏ, nói: “Trạch Nhi, cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
Đỗ Thiếu Huyên quỳ xuống trước mặt nàng, “Nương, nhi tử bất hiếu đã trở lại.”
Đỗ phu nhân kéo nhi tử đứng lên, vẻ mặt đau lòng, nói: “Trở về là tốt rồi, gầy với đen hơn rồi, ta đã chuẩn bị các món ăn mà ngươi thích ăn nhất, thay ngươi đón gió tẩy trần rồi.”
Đỗ Thiếu Huyên nở nụ cười, "Cám ơn nương, nương, nhi tử cũng mang đồ ăn ngon mà ngài thích về, ngài nếm thử đi.”
Đỗ phu nhân kinh hỉ vạn phần, nhi tử còn có tâm tư tinh tế như vậy?
Không phải nói hắn không hiếu thuận, mà là hắn tâm thô, cuộc sống việc vặt đều do người bên cạnh xử lý, trong đầu hắn chỉ có đánh trận.
Ra ngoài sẽ mang quà tặng cho người nhà, nhưng mà, những thứ này đều là tùy tùng an bài, quà tặng đều là đồ tinh xảo đắt đỏ, nhưng đều là thống nhất.
“Ta đây nhất định phải nếm thử.”