Toàn trường yên tĩnh lạ thường, yên lặng như tờ, thanh âm kim rơi cũng có thể nghe được.
Lý Bách Hộ như bị sét đánh, cả người phát run, nàng còn là nữ nhân hay không? Sao dám nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người? Không biết xấu hổ!
"Ngươi nói bậy, ngươi đánh rắm...." Mộc Vãn Tình hơi nhướng mày, "Ta nói bậy? Vậy thì nghiệm chứng ngay trước mọi người, nếu ta nói sai, ta quỳ xuống đất nhận sai, cam nguyện chịu toàn bộ trừng phạt."
Có người sợ thiên hạ không đủ loạn kêu lên, "Đúng đúng đúng, cởi quần ngay trước mặt mọi người để mọi người nhìn thử."
"Cởi cởi cởi, nam nhân thì sợ cái gì nha?"
Sắc mặt Lý Bách Hộ lúc trắng lúc xanh, trước mắt dần tối sầm lại, "Mộc Vãn Tình, ngươi thật là to gan, một thứ dân dám kiện người nhà quan sai phải bị phạt, Tôn đại nhân, ta đề nghị đánh tám mươi đại bản."
"Đây là công đường, không tới phiên người khác dạy ta làm sao thẩm án." Tôn Đồng Tri vỗ bàn một cái, "Lôi Lý Bách Hộ ra đánh hai mươi đại bản, đánh đến nhận tội mới thôi."
"Ta xem ai dám." Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, Đỗ Cửu phu nhân dưới sự nâng đỡ của nha hoàn đi tới, nửa cánh tay của nàng dùng vải xô bọc lại, đặc biệt nổi bật.
Vẻ mặt nàng hầm hầm, "Tôn đại nhân, ngươi muốn cùng Đỗ gia ta không chết không thôi sao?"
Nhưng, ngoài dự liệu của nàng, Tôn Đồng Tri cư nhiên lại không nhượng giống như trước kia, mà là lạnh lùng quát, "Lúc nào đến phiên ngươi đại diện Đỗ gia? Thanh danh của Đỗ gia chính là bị đám tiểu nhân các ngươi phá hỏng."
Tiểu nhân Đỗ Cửu phu nhân mặt cũng xanh biếc, "Các ngươi mới là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, vì một chút lợi ích liền lôi kéo người ngoài bán đứng Đỗ gia, ta xũng xem là người Đỗ gia, tuyệt sẽ không nhân nhượng các ngươi, người đâu, đánh chết yêu nữ này, để ta nhìn nàng còn mê hoặc lòng người như thế nào."
Nàng không đếm xỉa đến, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ nam đinh duy nhất của Lý gia.
Nói tới nói lui, tất cả đều do Mộc Vãn Tình ở sau lưng gây sóng gió, chỉ cần nàng vừa chết, mọi chuyện đều có thể trở lại như trước kia.
Cho dù quan hệ giữa nàng và tiểu tướng quân không cạn thì như thế nào, chẳng lẽ còn sẽ vì một người chết mà so đo với nàng sao?
Người chết rồi, đầu xuôi đuôi lọt, có lợi ích tới đâu nữa cũng chỉ tan thành mây khói, trước kia cũng vì nàng kiêng dè quá nhiều, hại hai tỷ đệ chịu khổ như vậy.
Nô tỳ nàng mang theo xông lên, bổ nhào về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình cũng không né tránh, lẳng lặng nhìn.
Một thân ảnh từ phía sau vòng ra, ngăn ở trước mặt nàng, "Thật là uy phong a, Lý thị."
"Tiểu tướng quân." Mọi người khẩn cấp dừng lại, bịch một tiếng đều quỳ xuống.
Đỗ Cửu phu nhân hít một hơi lãnh khí, hắn thế mà lại ở trong nội thất xem toàn bộ quá trình?
Nói cách khác, vụ án hiện tại là do hắn chỉ đạo?
Điều này sao có thể? Nhưng nàng chợt nhớ tới lúc nhờ Đỗ phu nhân giúp đỡ, Đỗ phủ đáp lời, Đỗ phu nhân đã ra ngoài thành thắp hương.
Nàng cho là không đúng dịp, nhưng bây giờ mới phát hiện, chuyện này đã được an bài trước.
"Trạch đệ, ngươi......."
Đỗ Thiếu Huyên trong mắt chán ghét, "Lý thị ngươi có tư cách để gọi Trạch đệ sao? Tỷ đệ các ngươi tâm thuật bất chính, đã làm không ít chuyện ác, đã đến lúc tính sổ rồi."
Lúc trước hắn không để ý đến những chuyện vặt vãnh này, dù sao Đỗ gia quân mới là gốc rễ của hắn, chỗ đứng của hắn, những năm này vẫn luôn đi theo bên cạnh phụ thân học tập, muốn sớm thu phục được những thứ kia tướng sĩ.
Không phải nói hắn họ Đỗ là có thể tiếp nhận Đỗ gia quân , nếu như ngươi không có năng lực, vẫn không chống đỡ nổi.
Sắc mặt Đỗ Cửu phu nhân thay đổi mấy lần, môi khẽ run, "Ta là tộc tẩu của ngươi, ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy?"
Đỗ Thiếu Huyên chỉ cười nhạt: "Tôn đại nhân, bên ngoài cũng có không ít khổ chủ, đều mời vào đi. ”