Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321.

Chương 321. - Chương 321. -

Tôn Đồng Tri nhìn hắn một chút, lại nhìn một chút Đỗ Cửu phu nhân sắc mặt ảm đạm, tình huống không thích hợp lắm, hắn không dám hỏi nhiều, không nói hai lời đem những khổ chủ kia dẫn vào.

Những người này đều là phạm nhân lưu đày dưới danh nghĩa Lý Bách Hộ, chịu hết hành hạ, kêu than mỗi ngày, cũng không có cửa xin giúp đỡ.

Hiện tại có người ra mặt, bọn họ hận không thể đóng đinh tên hỗn trướng này.

"Tên súc sinh này cưỡng đoạt thê tử mới cưới của ta, không bằng heo chó."

"Nữ nhi ta mới mười lăm tuổi a, liền bị hắn làm nhục."

"Đệ đệ ta sau khi bị hắn mang đi liền không có tin tức, sau đó ta ở bãi tha ma tìm được thi thể tàn tạ của hắn, toàn thân đều...."

Từng vụ thảm án khiến người nghe nghe rợn cả người, người vây xem đều sợ ngây người, nhao nhao tức giận mắng Lý Bách Hộ là súc sinh, phải bị trừng phạt.

Lý Bách Hộ vẫn như cũ cắn chết không nhận, còn nói cái gì phạm nhân lưu đày bên dưới muốn tạo phản, phải xử tử cả nhà .

Nhưng, càng ngày càng nhiều nhân chứng vật chứng xuất hiện, đóng chặt tội của hắn.

Tôn Đồng Tri chau mày, trực tiếp hạ phán quyết, tịch thu gia sản Lý gia, phu thê Lý thị bị kết án tử hình, tống vào ngục, đợi sau mùa thu thì hành hình.

Án tử phải tầng tầng báo lên, Hoàng thượng phê chuẩn mới có thể thi hành.

Cả người Lý Bách Hộ nằm trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, Lý phu nhân oa một tiếng khóc lớn, cầu cứu với Đỗ Cửu phu nhân.

Đỗ Cửu phu nhân nộ khí công tâm, "Đại nhân, đây tất cả đều là vu hãm, ngài là bị che mắt, thiếu chủ, ngài cũng vậy, làm sao có thể nghe tin một tiện nhân xúi giục......"

Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng quát: "Im miệng, ngươi mới là tiện nhân."

"Trạch nhi." Đỗ phu nhân được Đỗ Cửu dìu đi vào, nàng lo lắng nhìn nhi tử, đứa nhỏ này sao lại không trong ngoài như thế? Ở nơi đại chúng vô lễ như vậy, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?

Đỗ Cửu lại là xấu hổ, "Trạch đệ, ngươi có thái độ gì? Phu thê chúng ta dù không tốt, những năm này đều cung kính với phu nhân đối với Đỗ phủ, ngươi sao ngay cả thể diện tối thiểu cũng không cho?"

Đỗ Thiếu Huyên chau mày, hắn đưa mẫu thân ra khỏi thành chính là tránh những thứ này, Đỗ Cửu thật là to gan, lại dám đón người trở về.

Đỗ phu nhân ôn nhu khuyên nhủ, "Trạch nhi, Lý thị những năm này rất cung kính hiếu thuận với ta, cho nàng chút thể diện."

"Thể diện?" Ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên cực kỳ lạnh lùng, "Một người cố gắng câu dẫn ta lúc ta mười hai tuổi, tại sao ta phải cho thể diện?"

Nếu đã muốn tìm chết, vậy hắn thành toàn cho bọn họ.

Như một tiếng sấm bổ xuống đỉnh đầu mọi người, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Đỗ phu nhân đột nhiên mở to hai mắt, môi run lẩy bẩy.

Sao cho đến bây giờ nàng đêì không biết chuyện này?

Đỗ Cửu phu nhân mặt mày sa sầm, thiếu chút nữa ngất đi, hắn làm sao dám....

Đỗ Cửu như bị sét đánh trúng, "Cái này không thể nào, lúc ngươi mười hai tuổi, nàng đã gả cho ta rồi..."

Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, Đỗ Thiếu Huyên làm việc trầm ổn, chưa bao giờ nói bậy!

Vấn đề là, tuổi tác bọn họ chênh lệch rất xa a a a.

Đỗ Thiếu Huyên thần sắc chán ghét, "Cho nên, càng ghê tởm."

Thật ra thì, cũng không có gì, chỉ là ném một cái khăn tay trên đường hắn đi qua, lúc quay đầu tìm kiếm lại nói vài câu mập mờ, nhưng, việc này cũng khiến người ta chán ghét.

Nước mắt Đỗ phu nhân rơi xuống, đau lòng hỏng mất, đây chính là nguyên nhân khiến nhi tử vẫn không muốn cưới gả?: "Trạch nhi, đứa nhỏ ngốc sao cho tới bây giờ cũng đều không nói?"

Thật ra, Đỗ Thiếu Huyên cũng không đem chuyện này để trong lòng, hắn có quá nhiều việc cần làm, vội vàng luyện võ, vội vàng đi học, vội vàng học binh pháp.

Mỗi ngày lịch trình đều dày đặc, nên cũng quên mất việc này.

Chỉ cần không gặp Lý thị, hắn liền không nhớ ra.

“Nương thích nàng như vậy, ta cũng không muốn làm người buồn.”

Thật sự đã quên! Thế gian này lớn như vậy, hắn sao có thể quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment