Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322.

Chương 322. - Chương 322. -

Ngực Đỗ phu nhân như bị đâm mấy nhát dao, đau không kể xiết, “Hài tử ngốc, là nương sai rồi, không biết có người hại hài tử mình, làm hại ngươi ghét nữ nhân đến vậy.”

Đỗ Thiếu Huyên là trái tim, là linh hồn của nàng, đứa con duy nhất mà nàng yêu bằng cả sinh mệnh, là chỗ dựa tương lai của nàng.

Một nghĩa nữ của một kẻ hèn sao có thể so sánh? Nàng chỉ hận chính mình mắt mù, bị người che giấu, dẫn sói vào nhà.

Lúc này, trong lòng nàng đầy tự trách, còn có hận ý ngập tràn đối với Lý thị.

Tất cả yêu thích đều tan thành mây khói.

Nhận ra nàng hiểu lầm, Đỗ Thiếu Huyên liền mở miệng, nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt xuống.

Quên đi, để nàng nghĩ như vậy đi, cũng đỡ cho mỗi ngày đều giục hôn hắn.

Phu nhân Đỗ Cửu thấy mà kinh hãi, vốn tưởng rằng chuyện đã lâu như vậy, sớm nên biến mất, ai ngờ có một ngày lại bại lộ.

“Ta không có, thiếu gia, ngươi hiểu lầm rồi. Ta lớn hơn ngươi nhiều như vậy, làm sao có khả năng.”

Đỗ Thiếu Huyên nhàn nhạt hỏi: “Ý của ngươi là ta nói dối?”

Đỗ Cửu phu nhân vội vàng biện hộ, “Không phải, ý của ta là khi đó ngươi còn nhỏ, không hiểu mối quan hệ giữa nam nữ, suy nghĩ lung tung.”

Đỗ Thiếu Huyên mặt như cũ không chút biểu tình chất vấn, “Ý ngươi là ta ngu xuẩn?”

“Không, không, ta….” Đỗ Cửu phu nhân nhắm mắt lại, phát hiện cái gì cũng không đúng, tại sao lại như vậy?

Thấy vậy Đỗ Cửu tức giận đến phát điên, “Ta muốn hưu ngươi, đúng là một tiện nhân, ta lẽ ra phải sớm biết kẻ dã tâm bừng bừng như ngươi sẽ không cam nguyện tầm thường.”

So với người thừa kế duy nhất của Đỗ gia cũng là thống soái tương lai Đỗ gia quân, Đỗ Cửu hắn chả là gì cả.

Nhưng cho dù những năm qua lấy nhiều thê thiếp, hắn vẫn rất tôn trọng chính thất, đem những việc trong nhà đều giao cho nàng xử lý, cả hài tử chính thất cũng xếp đằng trước.

Đổi lại hắn nhận cái gì?

Đỗ Cửu phu nhân khóc sướt mướt phủ nhận mọi thứ, nhưng không cách nào thay đổi quyết định của Đỗ Cửu, hơn nữa Đỗ phu nhân đã hoàn toàn ghét bỏ nàng, nàng không còn chỗ dựa, ai sẽ coi trọng nàng đây?

Mộc Vãn Tình không quá quan tâm đến chuyện này, huynh đệ Lý gia kết thúc rồi, không có cách nào xoay mình.

Nàng càng quan tâm đến Đỗ Thiếu Huyên, thỉnh thoảng liếc hắn, Đỗ Thiếu Huyên nhận ra ánh mắt của nàng, môi khẽ nhấp nháy, nhưng khi lời nói ra lại khác.

“Ta muốn ăn lẩu cay.”

Lần trước hắn nghe Mộc Vãn Tình nói qua về lẩu cay, về sau sẽ là chiêu bài nhà nàng.

Nghe nàng nói nhiều thành ra lại thèm.

Mộc Vãn Tình không chút do dự gật đầu, “Được, ta lập tức thu xếp, ăn cùng thạch lạnh ngọt ngọt rất ngon.”

Thức ăn đúng là có sức mạnh kỳ diệu chữa lành mọi thứ, khi tâm trạng không tốt ăn một món ngọt liền có thể giảm căng thẳng.

Trong lòng Đỗ Thiếu Huyên ấm áp, mọi người đều nói nàng rất thông minh, mưu trí vô song, không khỏi khiến người ta sinh ra lòng sợ hãi và ghen tị.

Nhưng những người đó lại không nhìn thấy tấm lòng nhân hậu, nghĩa hiệp của nàng, có gan đảm đương, dũng cảm gánh vác trách nhiệm, là người rất hiếm có.

Rõ ràng, một nữ tử chưa cập kê như nàng thì không cần ôm lấy gánh nặng gia tộc, lấy năng lực của nàng, lo cho bản thân quá dễ dàng.

Nhưng nàng vẫn dứt khoát đứng dậy, đem một gia tộc ly tán lần nữa hợp lại, bảo vệ họ suốt chặng đường, thậm chí bảo vệ chu toàn đến biên quan, tìm cho họ con đường sống sót.

Một nữ tử có tình có nghĩa, nhân hậu, yêu thương nữ nhân và hài tử, rất khó để tìm được.

“Trạch nhi, vị này là…” Đỗ phu nhân đi tới, trong mắt lo lắng nhìn Mộc Vãn Tình.

Đỗ Thiếu Huyên trịnh trọng giới thiệu, “Mộc Vãn Tình, tộc trưởng Mộc gia, cũng là người xây dựng phố ăn vặt nam thành.”

“Đây là mẫu thân ta.”

Mộc Vãn Tình hành lễ chào nàng, cử chỉ hào phóng khéo léo, lễ nghi không thiếu cái nào.

Đỗ phu nhân từ lâu đã nghe qua danh của nàng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần.

Một nữ tử thị phị quấn thân, một kẻ gây rối, rốt cuộc dựa vào cái gì làm nhi tử của nàng nhìn bằng con mắt khác?

Bình Luận (0)
Comment