Chỉ thấy nàng một thân y phục đơn giản gọn gàng, mái tóc sau đầu buộc cao thành đuôi ngựa, diện mạo xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo như nước, biểu cảm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng.
Trong mắt Đỗ phu nhân hiện lên một chút phòng bị, “Ta đã sớm nghe qua danh ngươi, không biết ngươi cùng với Trạch Nhi quen biết thế nào?”
Thân là một người mẹ, nàng quan tâm chỉ có điều này.
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói: “Hắn là ân nhân cứu mạng, lúc ấy hắn bắn ra một mũi tên đã cứu ta, thủ pháp rất lợi hại. Là người có tinh thần trọng tình trọng nghĩa nhất mà ta thấy, vẫn đưa tay tương trợ với người không quen biết, khiến cho ta hiểu ra được thế nào là lòng nhân từ và chính nghĩa.”
Nàng cứ vậy mà khen những câu tốt đẹp nhất, mặt không hề đỏ, nói ra vô cùng tự nhiên.
Đỗ phu nhân yêu con như mạng, người khác khen nàng chưa chắc khiến nàng vui vẻ, nhưng nghe nàng nói về con mình như vậy, liền cao hứng.
Nàng cảm thấy Mộc Vãn Tình thuận mắt hơn nhiều, thật là tinh mắt, là người biết ơn, không giống loại bạch nhãn lang nào đó.
Đỗ Thiếu Huyên vậy mà đỏ mặt, “Khụ khụ, đừng nói về chuyện này nữa.”
Mộc Vãn Tình lần đầu thấy hắn đỏ mặt, cảm thấy mới lạ, cố ý chọc hắn, “Vì sao không nói tiếp? Làm chuyện tốt cần được tuyên dương, Đỗ phu nhân, người thấy ta nói đúng không?”
Đỗ phu nhân yêu con, trong mắt nàng, nhi tử nhà mình là tốt nhất.
Hơn nữa, Đỗ Thiếu Huyên cũng là một nam nhân xuất sắc.
“Đúng, nhi tử của ta thật sự là một nam nhân tốt đẹp hiếm thấy trên thế gian này.”
Trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên một chút ý cười, cái tính cách này thật dễ thương.
“Không sai, dù sao ta cũng chưa thấy qua ai tốt hơn hắn, Đỗ phu nhân, người thật lợi hại, có thể bồi dưỡng được người như vậy.”
Lời này chọc đúng chỗ ngứa của Đỗ phu nhân, giọng phát ra còn cao hơn mấy độ, “Hắn từ nhỏ tự lập , tâm tư thông minh, học cái gì cũng nhanh, ba tuổi đã bắt đầu luyện võ, tuổi còn nhỏ nhưng nghị lực còn hơn lão gia, gió mặc gió, mưa mặc mưa…”
Tuy không phải nàng bồi dưỡng, nhưng nàng sinh nha.
Đỗ Thiếu Huyên vỗ trán thở dài, nữ nhân thật kỳ quái, “Nương, làm sao có thể ca ngợi nhi tử mình như vậy?” Còn nói ra đơn giản như vậy, quá ngượng ngùng.
Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm nói: “Sao lại không thể khen chứ? Có một nhi tử như vậy kiêu ngạo cỡ nào, nên khoe ra cho mọi người cùng biết.”
Mỗi một câu nàng nói ra đều chạm đến đáy lòng của Đỗ phu nhân, nhịn không được mà gật đầu, “Vẫn là Vãn Tình hiểu chuyện, lại đây ta nói ngươi nghe, Trạch Nhi khi còn nhỏ…”
Đỗ Thiếu Huyên không nói nên lời, vừa rồi còn đề phòng nàng, bây giờ thì kêu hẳn Vãn Tình rồi.
“Nương, người không mệt sao? Ta đưa người về nghỉ.”
“Cái này….” Đỗ phu nhân có hơi không vui.
Mộc Vãn Tình thông minh, liếc mắt một cái có thể nhận ra tâm tư của nàng, cười nói: “Không bằng cùng ta đi dạo? Ta lấy tay nghề làm điểm tâm của mình mời hai vị dùng thử, yên tâm, tay nghề của ta đã được Thái tử xác nhận.”
Tất nhiên lời này đã hấp dẫn sự chú ý của Đỗ phu nhân, “Thái tử?” , “Chuyện này là….” Đỗ Thiếu Huyên đơn giản mà kể cho nàng biết nguyên do.
Lòng hiếu kỳ của Đỗ phu nhân hoàn toàn bị câu ra, “Ta muốn nếm thử.”
Đương nhiên là do nàng luyến tiếc không muốn về nhà, hiếm khi gặp được người có thể nói chuyện hợp với mình thế này.
Sẵn lòng nghe nàng khen nhi tử, còn thật lòng cảm thấy nàng đúng, quá tốt rồi, có thể cùng nhau khen, vô cùng hợp nhau.
Đỗ Thiếu Huyên:…
Nhóm người nhanh chóng đi vào phố ăn vặt. Đỗ phu nhân lần đầu đi đến nơi này, cảm thấy rất mới lạ.
Phố ăn vặt vẫn náo nhiệt như trước. Đợt khai trương ba ngày trước đã mang lại hiệu quả rõ rệt, khiến Mộc gia kinh ngạc vô cùng, Những ngày sau số người cũng giảm đi một chút.
Nhưng, qua mấy ngày lượng người đến lại tăng, trong đó có khách quen, mang theo gia quyến cùng nhau tới dạo phố ăn vặt.
Vừa ngon lại vừa rẻ, cớ sao mà không đi.
Có vài người nghe được danh tiếng tốt cũng đến, thanh danh phố ăn vặt cứ vậy truyền ra, ở Lương Thành không ai không biết.