Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324.

Chương 324. - Chương 324. -

Đỗ phu nhân nhìn dòng người đông đúc, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, “Lương Thành nhiều người có tiền vậy sao?”

Mộc Vãn Tình cười giải thích, “Có vài món ăn đắt tiền, nhưng cũng có món không đắt, chỉ mấy văn tiền là có thể ăn no.”

“Gần đây sinh hoạt bá tánh Lương Thành đã chuyển biến tốt hơn, chỉ cần tiếp tục chăm chỉ, bọn họ có thể trải qua sinh hoạt tốt hơn. Trong tay có ít tiền cũng sẽ không bạc đãi chính mình.”

Giống như đoạn đầu xây dựng một ngôi nhà, dù cho đó là phố ăn vặt hay nông trang đều yêu cầu lượng lớn nhân công, Mộc Vãn Tình sẽ đưa ra mức tiền công hợp lý với công sức của họ.

Các loại vật liệu xây dựng, gia cụ, trang trí, hoa mộc đều cần đề cập đến, có thể mang đến công ăn việc làm cho một nửa dân Lương Thành, người có việc làm sẽ kiếm được tiền.

Khai trương xong, nguyên liệu thức ăn lại tốn một chi phí lớn, hơn nữa đều cần cung cấp lâu dài, cũng giúp nông trang bốn phía đều kiếm được tiền tiêu.

Những người này có tiền trong tay, lại đến ăn ở phố ăn vặt, cứ như vậy hoàn thành một vòng chi tiêu hoàn chỉnh.

Chỉ có cách làm dòng tiền lưu động, mới có thể sinh ra giá trị.

Một khu phố ăn vặt bất tri bất giác đã thay đổi rất nhiều chuyện, ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Nhiều người thì dễ xảy ra chuyện, Mộc Vãn Tình quyết định dẫn người đến cửa hàng của mình.

Mặc dù không mở nhưng bên trong vẫn đầy đủ mọi thứ, trang trí theo phong cách riêng, khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thư giản.

Nàng ra lệnh một tiếng, mỗi một gian hàng đều mang lên món ăn đặc biệt của mình, xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, thật ngoạn mục.

Đỗ phu nhân nhìn đến ngây người, nhiều như vậy. Ăn ngon không? Nhìn vẻ ngoài và mùi hương đều rất mê người.

“Mấy cái này đều rất rẻ sao?”

Mộc Vãn Tình chỉ vào một món trong đó, “Đúng vậy, món này chỉ có 2 văn, bánh hoa này cũng có 3 văn, trà sữa 5 văn, mì xào 5 văn,…"

Đừng nhìn giá cả rẻ nhưng lượng bán ra nhiều, thu lời không ít.

Đỗ phu nhân cầm lấy chiếc bánh hoa, nếm thử. Nó mềm mại và ngọt ngào, ăn rất ngon, mấy đồ ngọt lần trước cũng rất vừa ý nàng.

“Điểm tâm trong phủ của ta cũng không ngon được vậy, còn phải tốn một lượng bạc mới có thể dùng được.”

Mộc Vãn Tình cười đến ngọt ngào, “Người đều nếm thử đi, nếu có loại nào vừa ý, mỗi ngày lại để hạ nhân tơi đây lấy là được.”

“Ngươi không ngại à?” Đỗ phu nhân không nhịn được nhìn nàng thêm một cái, thứ này tuy rẻ nhưng mỗi ngày đều lấy cũng sẽ khó chịu được.

Mộc Vãn Tình tất nhiên không ngại, hiện tại nàng lại không thiếu tiền, có thể dỗ cho Đỗ phu nhân vui vẻ thì sẽ rất lợi.

Dù sao cũng là nữ chủ nhân Lương Thành, quan hệ tốt một chút cũng không thiệt.

“Với người khác ta sẽ luyến tiếc, nhưng người không phải người khác, là mẫu thân ân nhân cứu mạng ta, nếu không có hắn, cũng không có ta bây giờ.”

Đỗ phu nhân được dỗ đến mức mặt mày vui vẻ, một bên ăn ăn uống uống, một bên kể lại những câu chuyện từ nhỏ đến lớn của Đỗ Thiếu Huyên, người tung người hứng, chỉ hận vì đã gặp nhau quá muộn.

Đỗ Thiếu Huyên yên lặng ghé vào bên cửa sổ mà thở dài, tâm cũng mệt, hắn không hiểu nữ nhân nổi.

Chờ hậu cần mua đủ nguyên liệu nấu ăn về, Mộc Vãn Tình mới thoát thân đi vào phòng bếp làm món lẩu cay.

Lẩu cay quan trọng nhất là nước cốt, không có ớt cay, thì dùng hoa tiêu, gừng, quế thay thế.

Trong lúc bận rộn loanh quanh, một bóng người đi vào, “Làm ít cay một chút, nương ta không thể ăn quá cay.”

Mộc Vãn Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, mặt mày cong cong, “Được, nương của ngươi là người đơn giản không khoa trương, ta rất thích.”

Đỗ Thiếu Huyên nghĩ nàng chỉ đang nịnh nọt, nhưng lại không có bằng chứng.

Thủ đoạn nịnh nọt của nàng quá cao siêu, muốn miệng ngọt ư, chỉ cần nàng muốn, không có cách không bắt được lòng người.

Bỗng nhiên, một tiếng hô kinh hô vang lên, là giọng của Đỗ phu nhân.

Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó quay đầu lao nhanh ra ngoài.

Đỗ Thiếu Huyên nhanh chóng chạy đi, Mộc Vãn Tình đuổi theo cũng không kịp.

Bình Luận (0)
Comment