"Lương tháng một lượng bạc, một quý bốn bộ quần áo, ngày thường sinh bệnh sẽ được ta trả phí trị liệu, muốn rời đi cũng có thể, chỉ cần nói sớm trước một tháng."
Đám người nhìn nhau, còn có chuyện tốt như vậy sao? Vị chủ tử này không tệ nha.
Mộc Vãn Tình nhìn những người ở chỗ này, nhíu mày nói: "Nhưng ở trong nhà của ta thì phải tuân thủ quy củ của nhà ta, bổng lộc như nhau, làm việc trung thành, nếu để ta phát hiện ai dám ăn cây táo rào cây sung, ta liền đưa người đó đi đào quặng."
Nàng bỗng nhiên trở mặt, trong lời nói toàn là lãnh ý khiến mọi người đều giật nảy mình.
Mộc Vãn Tình hoàn toàn coi như đây như là mô hình công ty, "Một điều cuối cùng, nếu như làm ở nhà ta đủ hai mươi năm, nhà ta sẽ phụ trách dưỡng lão, sau khi tròn năm mươi tuổi có thể nhận trợ cấp mỗi tháng, sinh lão bệnh tử đều do nhà ta phụ trách."
Trên đời này không có người mãi mãi trung thành, còn phải xem cái giá của sự phản bội có xứng đáng hay không.
Chỉ có trói chặt lợi ích, về sau mới có thể càng thêm lâu dài.
Không nói đến những cái khác, một riêng một điều cuối cùng này, không một nhà nào có thể làm được đến vậy.
Hơn nữa, Mộc Vãn Tình lo tất cả phí chữa bệnh, còn cho phép bọn họ tự chuộc thân, quay lại tự do.
Thời buổi này phí xem bệnh rất đắt, một trận bệnh cũng có thể khiến nhiều nhà táng gia bại sản, người ở chỗ này ai cũng biết rõ những điều đó.
Bọn họ cũng không thể tìm được một gia chủ nào khác hào phóng hơn so với gia chủ hiện tại.
Nếu thời gian tới mọi chuyện đều tốt, bọn họ cũng không nhất thiết phải tự chuộc thân, dù sao cuộc sống của thường dân cũng không dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng một phen, đám người vui vẻ thần phục, sôi nổi biểu hiện lòng trung thành.
Mộc nhị phu nhân cũng là người đã từng làm chủ mẫu, ngày trước nhị phòng còn tốt, cũng có mấy người nô tỳ, nàng có kinh nghiệm.
Ngày đầu tiên liền tập trung tất cả mọi người lại, công bố mấy quy tắc trong nhà, yêu cầu mọi người tuân thủ.
Mấy ngày kế tiếp, tiến hành huấn luyện trước một phen, mọi việc đều coi như suôn sẻ, trong nhà cũng bắt đầu hợp quy tắc, mỗi người thực hiện chức vụ của mình.
Bọn họ mua nô tỳ, các tộc nhân khác cũng học theo, mua không ít người, nhân khẩu trông cũng có vẻ ngày càng thịnh vượng hơn.
Mộc Vãn Tình bận rộn với công việc ở trường học, độ tuổi nhập học nhà trẻ là từ ba đến bảy tuổi, vốn phải là từ năm tuổi, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều rất bận rộn, đến mức không có thời gian chăm sóc cho đám hài tử, không bằng để bọn họ ở chung một chỗ.
Cho nên, hài tử ba bốn tuổi thuộc lớp nhỏ nhất, chỉ cần phân phối bảo mẫu a di, chọn mấy phụ nhân hiền lành trong tộc chăm sóc hài tử là được.
Năm tuổi bắt đầu học vỡ lòng, mở một lớp khác, Mộc Vãn Tình chọn thật lâu mới lựa ra được hai vị lão sư, trong tộc có một đồng sinh, nhiều lần thi tú tài nhưng không đậu, nhân phẩm công chính, làm việc cũng không cần lo lắng, cho nên dứt khoát điều hắn đến dạy đám hài tử học vỡ lòng.
Một vị lão sư khác là một người đã xuất ngũ được mời từ bên ngoài về, biết chút công phu quyền cước, cũng đủ để đặt nền móng cho bọn tiểu hài tử.
Nửa ngày học văn nửa ngày học võ, cũng không trông cậy vào có thể học ra được cái gì tốt, quan trọng là có thể vận động nhiều để ít sinh bệnh.
Điều khiến nàng đau đầu chính là thư viện, thư viện cũng được điều chỉnh tương ứng, chia làm bốn ban là Giáp Ất Bính Đinh, căn cứ vào kết quả khảo nghiệm trước khi nhập học để chia ban.
Bởi vì vậy, cần tối thiểu bốn vị lão sư, ở Lương Thành tìm ra được lão sư có chút trình độ là chuyện không hề đơn giản.
Nói như thế nào đây, tại loại địa phương như biên cương này võ thịnh, nhưng văn thì không mấy tốt, trường huyện chỉ có 9 học sinh!