"Tình huống của người đó như thế nào?" Mộc nhị gia có chút hiếu kỳ, trùng hợp như vậy sao?
Người Tống Nha khẽ thở dài một hơi, "Trước đó chủ tử phạm tội, đám nô tỳ đều bị bán hết, chỉ còn lại quản gia này, nhưng hắn là người hiếu thuận, không nguyện ý tách ra khỏi lão mẫu, cứ như vậy kéo dài tới tận bây giờ."
Ai nguyện ý mua một tặng một, mang một bà lão trở về chứ?
Mộc Vãn Tình nhẹ giọng hỏi, “Vậy những người nhà khác đâu?"
"Bị mua đi rồi, quản gia này quỳ cầu ta nửa ngày, nhờ ta chọn cho thê nhi hắn một chủ tử hiền lành." Người của Tống Nha rõ ràng rất thích tên quản gia này, cực lực đề cử, "Nhưng không ai muốn mua lão mẫu hắn, người này a, hiếu thuận nhân nghĩa, coi như không tệ."
Mộc nhị gia nhìn về phía nữ nhi, Mộc Vãn Tình hơi hơi gật đầu, "Vậy đi gặp thử một chút."
Thời điểm Mộc Vãn Tình nhìn thấy hai mẹ con nhà này, không khỏi ngây ngẩn cả người. "Đây là bị bệnh sao?"
Lão thái thái là người hơn năm mươi tuổi , sắc mặt ửng hồng, đôi mắt đều có chút không mở ra được, hơi thở yếu ớt.
Mặt mũi nam nhân thấp bé tràn đầy lo lắng, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt cha con Mộc nhị gia , "Cầu quý nhân cho ta mấy đồng…."
Mộc Vãn Tình khẽ thở dài một hơi, nhớ tới lúc bị lưu đày, trên đường đi đều gian nan cực khổ, móc ra một thỏi bạc đưa tới, "Cũng đừng nói thêm gì nữa, trước hết đưa người tới y quán chữa bệnh đi."
Trần Trung biết ơn dập đầu một cái thật mạnh với nàng, vành mắt đỏ au cõng lão mẫu lên, chạy ra bên ngoài.
Người Tống Nha thấy thế, càng thêm tận tâm tận lực, "Một nhà này có hài tử sinh bệnh, uống thuốc đến nghèo, thời gian qua rất gian nan, cả nhà liền dứt khoát bán mình, chỉ mong cả nhà cùng ở chung một chỗ, mà không phải lựa chọn bán hài tử, chuyện này rất khó làm được."
Hắn giới thiệu đều là tốt nhất, Mộc Vãn Tình cũng cảm kích.
Ngô gia một nhà sáu miệng ăn, một đôi phu thê thêm bốn hài tử, hai nam hai nữ, tuổi tác đều ở tầm mười mấy.
Mộc Vãn Tình thấy bọn họ mặc quần áo cũ nát, nhưng giặt sạch sẽ, trong lòng liền hài lòng mấy phần.
"Có thể làm những gì?"
Ngô Đại Sơn có chút khẩn trương, "Ta biết đánh xe, biết làm nông, ta có sức lực lớn, cũng có thể làm việc nặng."
Thê tử của hắn thận trọng nói, "Ta biết làm việc nhà, trong ngoài đều có thể làm được, mấy hài tử cũng biết làm."
Mộc Vãn Tình lại hỏi thêm mấy vấn đề, thấy bọn họ thành thành thật thật, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, liền gật đầu nói:"Cha, liền chọn nhà này."
Mộc nhị gia không có ý kiến, nữ nhi cao hứng là được.
Mộc Vãn Tình còn chọn thêm một đôi phu thê tuổi tác còn trẻ, không có hài tử.
Nam nhân là áp tiêu, tên là Lý Bình An, bị thương lúc áp tiêu, sau khi thương thế tốt lên liền không thể làm công việc này.
Nữ nhân cũng có thể làm chút công phu thô thiển , trước đó không lâu bị bệnh không có tiền trị, hai phu thê dứt khoát liền bán thân.
Vũ Uyển Nhu chọn trúng ba người mẫu nữ, sau khi phụ nhân để tang chồng liền bị nhà chồng đuổi đi, hai mẫu ruộng đất cằn cùng một căn phòng rách nát đều bị nhà chồng cướp sạch.
Cô nhi quả mẫu không có chỗ để đi, dứt khoát bán mình, tìm một nơi có thể che chở.
Hai nữ nhi cũng đã mười tuổi, vừa vặn có thể làm việc, phụ nhân rất tài giỏi, cái gì cũng biết làm.
Cứ như vậy, chủ tớ các nàng liền có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc xử lý thủ tục, Mộc Vãn Tình cố ý trả dư ra mấy lượng bạc, "Nếu có người nào tốt, cứ tới con phố ăn vặt nam thành tìm ta, ta họ Mộc, tên Vãn Tình."
Vì thấy người này làm việc có đạo đức, tính cách không tệ, mới cho nhiều hơn chút.
Người của Tống Nha cười đến híp cả mắt, "Được chứ, ngài yên tâm."
Vừa về tới nhà, Mộc Vãn Tình liền phân chia người rõ ràng , Lý Bình An có công phu quyền cước, về sau liền theo Mộc nhị gia ra vào, là tuỳ tùng bên người Mộc nhị gia.
Vợ hắn thì đi theo Mộc Vãn Tình, ở bên cạnh nàng, khi nào cần đánh là có thể đánh.
Nam nhân Ngô gia làm xa phu gác cổng, thê tử cùng hai nữ nhi của hắn thì được giao cho Mộc nhị phu nhân quản lý, giúp đỡ việc nhà.
Hai nhi tử của hắn thì đưa cho huynh đệ Mộc Tử Ngang, mỗi người một người, làm tuỳ tùng bên cạnh bọn hắn.