Mộc Vãn Tình không ăn uống gì, chỉ cầm lấy bát đá bào ăn vài miếng.
"Từ nhỏ ta học cái gì cũng đều nắm rất nhanh, còn có thể suy từ một ra ba, từ chi tiết nhỏ có thể suy nghĩ ra rất nhiều thứ, giống như công thức này cũng là đọc từ trong sách vở, đương nhiên trên sách không có khả năng viết kỹ như vậy, ta to gan cẩn trọng, giỏi suy tư, cũng không có việc gì liền xuống bếp nghịch thử."
Nàng giải thích hoàn hảo lý do mình có thể có được trù nghệ nấu ăn cao siêu như hiện tại.
"Trên đời này không thiếu những chuyện có thể suy từ một thành mười, một lần giác ngộ có thể dẫn đến hàng ngàn giác ngộ khác.”
Thế giới của thiên tài, phàm nhân không thể hiểu được.
Đỗ Thiếu Huyên nói một câu: "Nói cho cùng, vẫn là ngươi thông minh."
"Là rất thông minh." Đỗ phu nhân cười gật đầu, "Còn có đá bào không? Ta muốn mang một ít về cho người trong nhà ăn."
"Có có có, để ta đóng gói cho ngài."
Trước khi rời đi, Mộc Vãn Tình gói một đống đồ ăn cho bọn họ, Đỗ phu nhân vô cùng cao hứng mời Mộc Vãn Tình hôm nào đến phủ thượng làm khách.
Loại lời khách sáo như vậy, Mộc Vãn Tình cũng không cho là thật, mỉm cười đáp ứng, cung kính tiễn người rời đi.
Đám người vừa đi, phu thê Mộc nhị gia từ hậu viện chạy ra, "Thế nào?"
Có những quý nhân không giảng đạo lý, chỉ luôn giận chó đánh mèo, Mộc nhị gia chỉ lo lắng Đỗ phu nhân sẽ đem nộ khí phát tiết lên đầu bọn họ.
Bọn họ mặc dù đã là lương dân, nhưng, người ta là nữ chủ nhân của mảnh đất này.
Mộc Vãn Tình dỗ cho Đỗ phu nhân ăn uống rất vui vẻ, chính là muốn tránh đi những phiền toái này.
Nàng không sợ phiền phức, nhưng nhiều phiền phức sẽ ảnh hưởng nhiều đến quá trình phát triển sự nghiệp của nàng.
"Rất thuận lợi, nàng cũng sẽ không có việc gì liền đi gây sự, về sau nếu là người Đỗ gia đến hỏi đồ ăn, chúng ta tự tiếp đón, không cần nhờ tới người khác, bình thường nhớ để tâm, nếu bọn họ lặng lẽ đến mua, coi như không biết."
Chuyện ăn uống không giống với bất kỳ chuyện khác, rất dễ dàng bị người ta lợi dụng sơ hở.
"Được."
Chuyện này liền kết thức ở đây, Mộc Vãn Tình cuối cùng cũng có thể rảnh tay đi làm việc khác.
"Cha, người cùng ta đi ra ngoài một chuyến, ta muốn mua mấy nô tỳ."
Triều Đại Tề có văn bản quy định rõ ràng, cho phép mua bán nô tỳ, nàng chỉ có một người không có khả năng chống lại với cả một triều đại.
Cho dù nàng muốn điều chỉnh thành hệ thống thuê nhân viên như công ty, cũng không có đất này.
Chuyện mà nàng có thể làm chính là, đối xử tử tế với nô tỳ, cho phép bọn họ tự chuộc thân mình.
Ngày nào muốn rời đi, nàng sẽ vui vẻ đưa tiễn.
"Được." Mộc nhị gia một lời đáp ứng, thật sự không đủ nhân thủ, chỗ nào cũng thấy thiếu người làm.
Mỗi ngày một nhà năm người bọn họ đều vội đến chân không chạm đất, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao chịu được?
Vừa nghe nói nàng muốn mua người, Vu Uyển Nhu ở sát vách liền chạy nhanh đuổi theo.
Mộc Vãn Tình thăm dò được người Tống Nha có danh tiếng tốt nhất trong thành, vậy nên trực tiếp đi qua tìm người.
Người Tống Nha cực kỳ nhiệt tình, "Lão gia, ngài muốn chọn dạng người như thế nào?”
Trước khi đến hai phụ nữ đã thương lượng xong, Mộc nhị gia trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình, "Muốn tìm một lão bà tử có thể làm việc nặng, xa phu, nếu có quản gia đáng tin cậy thì càng tốt.”
"Quản gia?" Người Tống Nha nghe vậy mắt liền sáng lên, "Ngài không có kiêng kỵ gì sao?"
Nô tỳ bình thường bán trao tay thì không thành vấn đề, nhưng quản gia thì không giống như vậy.
Nhà ai lại đi bán quản gia chứ? Trừ phi người đó phạm vào đại tội không thể tha thứ, hoặc là chủ tử phạm phải tội lớn.
Bất kể là lý do trước, hay là lý do sau, đều rất kiêng kị.
Mộc nhị gia khẽ gật đầu, "Chỉ cần nhân phẩm tốt, có năng lực làm việc tốt, hiểu bổn phận của bản thân là được."
Nông trang bên kia cần một người quản sự, hiện giờ hắn bị điều trở về, bên kia liền thiếu người.
Người Tống Nha nhiệt tình đề cử nói, "Vậy hiện tại trong tay ta có một người rất thích hợp, ngài muốn nhìn thử không?"