"Chúng ta bỏ tiền, mời các ngươi tới làm việc, các ngươi không phải tự coi mình thành chủ nhân đấy chứ?"
Sắc mặt thôn trưởng đỏ lên, "Sao người lại có thể nói thế? Từng cành cây ngọn cỏ của nông trang này đều nhờ ta dẫn dắt thôn dân cùng nhau trồng lên, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, ta tin tưởng Mộc nhị gia sẽ không bạc đãi chúng ta."
Mộc nhị gia rất không thích cảm giác bị bắt cóc đạo đức, "Một ngày ba bữa đều là bánh bao cùng canh thịt, chu vi trăm dặm cũng không có người phúc hậu như Mộc gia chúng ta..."
Bát gạo nuôi ân, đấu gạo nuôi thù, hắn xem như hiểu.
Đôi khi quá rộng lượng và quá tốt bụng, sẽ bị người khác gây khó dễ.
Không đợi hắn nói xong, thôn trưởng liền gấp gáp cắt ngang, "Đa tạ Mộc nhị gia, chúng ta đã thương lượng xong, vì cảm tạ ân tri ngộ của ngươi, cả thôn đều đến đầu nhập dưới trướng ngài, chúng ta cũng không cầu gì cả, chỉ cầu ăn no mặc ấm, có chỗ che mưa chắn gió."
Mộc nhị gia ngây ngẩn cả người, nói gì vậy?
Hiện tại dân chúng bình thường muốn ăn no mặc ấm khó khăn cỡ nào, thôn dân Hòa Mộc thôn là người có quyền lên tiếng nhất.
Mùa đông chỉ mặc một bộ áo tơi để sưởi ấm, chân mang giày cỏ, rét lạnh phát run.
Dù là người lớn hay hài tử đều đói gầy trơ cả xương, người Mộc gia mời bọn họ ăn chung bữa cơm thịt heo ngày hôm đó, rất nhiều thôn dân là lần đầu tiên ăn thịt từ lúc sinh ra tới nay.
Có thể thấy được thế đạo này khổ cực thế nào.
Hiện tại lại có thể nhẹ nhàng coi chuyện ăn no mặc ấm là chuyện nhỏ.
Ha ha, mới ăn mấy bữa cơm no, tâm liền lớn rồi.
Nhưng hắn sinh ra đã không phải là người cường thế, "Ta không làm chủ được chuyện này, nông trang này là của tiểu nữ."
Thôn trưởng nhìn thì rất cung kính hành lễ với nữ tử Mộc gia, thật ra thì, ở trong mắt hắn, hai người này hoàn toàn khác nhau.
"Ngài nói đùa, ngài là gia trưởng Mộc gia, mọi việc đều do ngài làm chủ, nữ nhi cũng không thể đặt mua tài sản riêng."
Hắn nói cũng không tính là sai, đương thời đều như vậy.
Nhưng, tình huống của Mộc thị nhất tộc không giống với những tộc khác, Mộc Vãn Tình mới là linh hồn của Mộc gia, người dẫn đầu.
Mộc nhị gia cũng kinh ngạc, bình thời giả bộ đàng hoàng mình lại tin, còn luôn lễ độ với hắn, ngược lại là kính ra một tôn Đại Phật.
Ai, hắn thật sự không thích hợp đi làm chuyện lớn.
"Tình nhi, ngươi tới xử lý đi."
Mộc Vãn Tình cũng lười nói nhảm cùng những người này, mưu cầu cuộc sống sung sướng là chuyện nhân chi thường tình, nhưng phải dựa vào hai tay của mình mới được.
Một lòng chỉ muốn bám lấy người khác hút máu, đảo khách thành chủ, cũng phải xem người khác có đồng ý hay không.
Vốn nàng muốn thuê bọn họ lâu dài, làm tốt không bằng làm quen, hơn nữa, bọn họ đã quen với công việc làm ruộng, kinh nghiệm rất phong phú.
Nhưng, tâm đại, không thể giữ lại.
"Mộc Trung, mời những người này rời khỏi nông trang của ta, ta không cần những kẻ muốn làm tổ tông của ta."
"Vâng." Sắc mặt Mộc Trung thâm trầm, "Đều an phận rời đi, xé rách mặt sẽ không có lợi với các ngươi .
Thôn trưởng không khỏi thẹn quá thành giận, "Một cô nương như ngươi lại cay nghiệt như vậy, coi chừng không ai thèm lấy, Mộc nhị gia, ngài phải quản nàng thật tốt, cái gì gọi là tam tòng tứ đức, xuất đầu lộ diện giống như nàng thực sự không ổn, sẽ khiến cho gia tộc xấu hổ."
Bọn họ vốn rất cảm kích, nhưng sau đó liền thành thói quen, lại thấy Mộc nhị gia dễ nói chuyện, là một người trung hậu hiền lành, không khỏi sinh ra tâm tư.
Còn có, Mộc Vãn Tình vẫn luôn bận chuyện phố ăn vặt, cũng không quá chú ý bên này, ngẫu nhiên tới vài lần cũng chỉ có an bài nhiệm vụ.
Bọn họ biết Mộc Vãn Tình là nữ tộc trưởng Mộc thị nhất tộc, nhưng cũng không quá coi trọng.
Phụ huynh sủng ái, để cho nàng vui đùa một chút mà thôi, qua một hai năm nữa sẽ gả ra ngoài, đến lúc đó sao còn không biết xấu hổ mà quản chuyện nhà mẹ đẻ?
Nói cho cùng, chính là coi thường nữ nhân.