Mộc nhị gia rất tức giận, đây là lời quỷ gì vậy? "Trên dưới Mộc thị nhất tộc đều nghe lời nàng, ta tất nhiên cũng nghe nàng, thôn trưởng, ngươi khiến ta vô cùng thất vọng."
Cũng không nên quá khách khí với bọn họ, xem kìa, đều biết lên mặt.
Mộc Trung lại càng không có sắc mặt tốt, "Thu thập xong đồ của mình, hạn các ngươi trong nửa canh giờ rời đi. ”
Thấy bọn họ làm thật, dân làng Hòa Mộc sợ hãi, chuyện này không giống với những gì thôn trưởng nói.
Trong lòng thôn trưởng hoảng loạn không thôi, ùm một tiếng quỳ xuống, "Mộc nhị gia, cầu xin ngài giữ lại chúng ta đi, rời đi chúng ta sẽ chết, cuộc sống của chúng ta quá khó khăn quá khổ..."
Những thôn dân khác cũng quỳ xuống, đau khổ cầu khẩn.
Mộc nhị gia bị vây ở giữa, tay chân luống cuống, nôn nóng cả người đổ mồ hôi.
Mộc Vãn Tình nhìn trong mắt, khẽ lắc đầu, cất giọng nói, "Tằng đại nhân, ngài là Tổng Kỳ, ta nhớ là quan viên bát phẩm sao?"
Tằng đại nhân cùng một đám huynh đệ nhìn nhìn hồi lâu, đã sớm nổi giận, dám xem thường Mộc Vãn Tình. Rốt cuộc là ai cho bọn hắn tự tin?
"Vâng, tiểu thư."
Mộc Vãn Tình hơi gật đầu, "Làm phiền các ngươi."
Nàng không lên tiếng, Tằng đại nhân không tiện tự tiện nhúng tay vào chuyện nhà của nàng.
Nàng lên tiếng, Tằng đại nhân lập tức lên tinh thần, "Các huynh đệ, đem những loạn dân quấy rối này bắt lại, tất cả đưa đến nha môn. ”
Những người này đều làm nha dịch nhiều năm, đối đãi với điêu dân rất có tâm đắc, từng người rút vũ khí ra nhào tới. "Người can đảm dám phản kháng, đánh chết không nói nhiều."
Thôn dân Hòa Mộc nào thấy qua trận thế như vậy, bị dọa trắng mặt, xụi lơ trên đất, cả người phát run.
Thôn trưởng ngược lại muốn phản kháng, nhưng đâu phải là đối thủ của những người này, một hiệp liền bị chế trụ.
Trưởng thôn nằm trên mặt đất lạnh như băng, trái tim nguội lạnh, lần đầu tiên ý thức được mình phạm vào sai lầm lớn.
Quý nhân chính là quý nhân, cho dù có dễ nói chuyện đi nữa, tâm địa có mềm đến đâu, cũng không phải những thứ chân đất như bọn họ có thể đấu được.
"Chúng ta sai rồi, tha cho chúng ta lần này đi, lần sau không dám nữa."
Tằng đại nhân gặp qua đủ kiểu người, giả bộ đáng thương cũng gặp nhiều, "Dám làm cho chủ tử nhà ta chịu ấm ức, thật sự là chán sống."
Thôn trưởng sợ hãi sắc mặt ảm đạm, "Mộc nhị gia, ngài giúp chúng ta nói chuyện a."
Cho đến lúc này, hắn vẫn không hiểu tình huống.
Mộc nhị gia chỉ cần liên lụy đến nữ nhi của mình, sẽ không dễ nói nữa.
"Ta vẫn là câu nói kia, ta không làm chủ được, những người này chỉ nghe lời tiểu nữ."
Thôn trưởng kinh ngạc vạn phần, "Các ngươi điên rồi sao? Nàng chỉ là một nữ tử, tương lai còn phải gả ra ngoài!"
Tằng đại nhân cảm thấy vô cùng buồn cười, chưa từng thấy qua cảnh đời a, tầm mắt quá thấp.
"Tộc trưởng Mộc thị nhất tộc há lại là nữ tử tầm thường, quy củ thế tục không trói buộc được nàng, phàm phu tục tử các ngươi lại càng không hiểu nàng."
Mộc Vãn Tình thông minh tuyệt đỉnh, lá gan vô cùng lớn, cái gì cũng dám làm, nàng là một người rất kỳ quái, đa tình lại vô tình.
Đa tình, là đối với kẻ yếu thương xót, là đối với vạn vật cảm thông.
Vô tình, chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, nàng trực tiếp khai đao, cái gì mà thân tình, cái gì mà huyết thống tông tộc đều không trói buộc được nàng.
Ngay cả đại bá ruột trêu trúng nàng, nàng xuất thủ mà mắt cũng không chớp một cái, chứ đừng nói là những tộc nhân kia.
Nàng làm tộc trưởng là vì quản thúc tộc nhân, thuận tiện làm việc cho nàng, không phải để cho tộc nhân ngu xuẩn liên lụy nàng.
Bồi dưỡng tộc nhân, là vì nàng muốn họ bán mạng cho nàng.
Ở rể, gả chồng, hay là cả đời không lấy chồng, đối với nàng mà nói cũng không là vấn đề, tùy tâm mà làm.
Lui một vạn bước mà nói, coi như ngày nào gả cho người khác, cũng quả quyết không làm một thê tử hiền thục tam tòng tứ đức, nàng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà hy sinh. Nàng có một quy tắc xử sự làm người của mình, tự lập, cường thể, quả quyết, tuyệt quyết, lại không mất đi sự mềm mại từ bi.