Mộc Vãn Tình mở bản đồ bố trí nông trang mang theo bên người, "Ta dự định xây dựng tứ hợp viện năm tầng ở vị trí này, ở tiền viện xây thêm nơi làm việc, tầng hai thì an bài thành phòng tiếp khách cùng khách viện, để cho khách có chỗ ở. Tầng ba bốn năm thì để người trong nhà ở, xây lớn một chút, mọi người ở cũng thoải mái.”
Nàng chỉ vào một chỗ thế đất bằng phẳng, "Xây một dãy nhà cho trang dân trụ ở bờ sông , cũng không cần tốt quá, nhà trệt mái ngói, xây một cái sân nhỏ."
Mộc Trung nhẹ giọng nói, "Đầu năm nay bá tánh bình thường đều không ở được nhà trệt mái ngói, tiểu thư, thế này đã đủ rồi."
"Nếu đã là trang dân của ta, tất nhiên phải ở tốt một chút." Mộc Vãn Tình vừa nghĩ, có chủ ý, "Đến lúc đó, giao ba thành tiền thuê là được.
"Ba thành? Tiểu thư, theo ta được biết, trước mắt đều là năm thành, người có chút hà khắc thì thu sáu thành, ngài tâm tính thiện lương..." Mộc Trung trông có vẻ buồn rầu, bước chân của nàng bước quá lớn, "Nhưng, nếu thu thấp như vậy, sẽ dẫn tới làn sóng chỉ trích, thậm chí là phiền toái."
Hắn nói rất kín đáo, thật ra thì, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Mộc Vãn Tinh biết phương án phân phối lợi ích của mình đã xúc phạm đến lợi ích của địa chủ, nhưng liên quan gì chứ, nàng chưa bao giờ sợ chuyện.
"Không cần để ý tới, cứ dựa theo phương án này mời chào trang dân bên ngoài tới, chúng ta cũng không phải là người nào cũng thu, cần người trồng hoa màu lão làng, phải có kỹ thuật, nhớ kỹ, phải ký khế ước."
"Vâng."
Quả nhiên, tin tức này vừa ra, lập tức đưa tới sóng to gió lớn.
Bá tánh sau khi nghe được tin tức đã lần lượt mang theo gia quyến của mình đi đầu nhập, một gia chủ nhân hậu như vậy ai lại không muốn?
Tam thành, xưa nay chưa từng có ưu đãi như vậy.
Tuy điều kiện chọn người hơi nghiêm khắc, phải đủ mười lăm năm kinh nghiệm, không được có tiền án, còn phải có bản lĩnh, nhưng mà dù như vậy, người tranh nhau gia nhập vẫn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, đã chọn được hơn 200 người, dựa theo hộ gia đình mà phân ra phòng ở.
Vừa nghe nói bản thân có thể ở nhà gạch ngói, vật liệu gia chủ cung ứng, tự mình cải tạo phòng ở, mỗi người đều như tiêm máu gà mà kích động, gia chủ thật quá tốt, bọn hắn nhất định sẽ bán mạng cho nàng, đáng giá.
Vì có thể cải tạo nhà của mình mà không tiếc lực, ai cũng dậy từ tờ mờ sáng rồi làm tới tối, tất bật cùng nhau làm việc, dần dần những phòng gạch ngói giống nhau cứ thế đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Còn việc xây dựng tứ hợp viện thì Mộc Vãn Tình giao cho Mộc Trung, nàng đối với phòng ở chỉ có một yêu cầu, đơn giản tiện lợi là được.
Khả năng chấp hành mệnh lệnh của Mộc Trung rất mạnh, năng lực cũng rất tốt, chỉ cần Mộc Vãn Tình hạ lệnh, hắn ta có thể thực hiện nó một cách hoàn hảo.
Có hắn ở bên, Mộc Vãn Tình rất an tâm.
Tây Lương khô cằn thiếu nước, việc tưới nước cho ruộng đồng rất bất tiện, nông dân kiếm ăn hoàn toàn dựa vào trời, Mộc Vãn Tình dự định sẽ xây dựng một hệ thống tưới tiêu ở đây.
Nói đơn giản là thông qua sự chuyển động của bánh xe khổng lồ, lợi dụng lực nước đánh vào mà nâng lên, tự động truyền nước để tưới cho ruộng đồng. Nàng đã từng xem qua guồng nước Lan Châu, chính là dạng mô hình này. Guồng nước Lan Châu được làm từ một cái bánh xe bằng gỗ, chế tạo ra trong cùng năm thời Gia Tĩnh triều Minh. Do Đoạn Tục người Lan Châu sau nhiều năm thử nghiệm, cuối cùng cũng thành công.
Nàng đã gặp qua bản vẽ tương tự, nhưng dù sao vẫn không phải dân chuyên nên đã quên một số chi tiết.
Nàng cố hết sức nhớ lại, không ngừng vẽ đi vẽ lại, vô số bức vẽ đều bị lãng phí.
Dần dần guồng nước Lan Châu dưới nét vẽ của nàng dần hoàn thiện, ý tưởng cũng càng ngày trưởng thành hơn.
Vài tiếng bước chân vội vã vang lên, ngoài cửa vang lên giọng nói của Mộc Trung, “Tiểu thư, bên ngoài có chuyện rồi. Có người nói người bắt cóc người nhà hắn, hắn một hai muốn người ra giải thích, nhưng vấn đề ở chỗ, thời điểm chúng ta nhận người đều điều tra qua, không ai có vấn đề gì…”