Mộc Vãn Tình nhướng mày, cuối cùng cũng đến, “Báo quan phủ.”
“Nhưng mà…” Mộc Trung có chút do dự, theo đạo lý việc này báo đến quan phủ chưa chắc có thể thắng.
“Cứ làm đi, đây là đại nhân sắp xếp cho ta, ta cứ làm theo như vậy là được.” Mộc Vãn Tình yên lặng đặt bút xuống, nhìn bản vẽ thiết kế mình vẽ ra mà tán thưởng.
Bên ngoài nông trang, một nhóm người hung hăng hét lớn, lời họ nói ra đặc biệt khó nghe, khó coi.
Thời tiết nóng nực, hơi vừa động mạnh là mồ hôi liền túa ra, nóng đến mức chỉ muốn chửi tục.
“Đồ nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, cũng dám lên mặt mà bàn chính sự. Muốn làm người tốt, ba thành à? Vậy mà cũng dám nghĩ ra.”
“Chết tiệt, ta mà có nữ nhi như vậy, ta liền bóp chết, đồ yêu tinh hại người.”
“Mộc gia nữ tử làm việc không có đầu óc, nghĩ gì làm cái nấy, hoàn toàn không biết suy nghĩ cho người khác, vậy thì đứng trách chúng ta vô lễ.”
“Thế nào mà mãi không ra? Không phải trốn trong nhà khóc rồi chứ? Chậm rồi, khóc thì làm ăn được gì.”
“Đây không phải là rùa đen rút đầu sao, tưởng giỏi lắm, phá cửa cho ta, hung hăng đạp nó, hôm nay nhất định phải cho nàng ta nhìn cho kỹ.”
Bọn họ đều chủ của các nông trang, sau khi nghe tin Mộc Vãn Tình chỉ thu ba thành tiền thuê đất, họ liền bùng nổ.
Mọi người đều là năm thành, sáu thành, còn ngươi vừa xuất hiện liền lấy ba thành, việc này khiến họ chẳng khác nào mấy kẻ vô lương tâm.
Nếu ngươi đã muốn đặc biệt, vậy bọn họ phải làm sao chứ? Những nông dân thôn trang chân đất tay bùn đó sẽ nghĩ thế nào đây?
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, bọn họ sẽ làm phản.
Đây là cắt đường làm ăn của người ta, khác nào giết cha giết mẹ, có thể không hận sao?
Càng khiến cho bọn họ tức giận là, nàng còn khua chiên chiếu cáo thiên hạ, khiến cho ai nấy đều đến đầu quân cho nông trang Thủy Mộc.
Đục khoét góc tường của họ, còn phớt lờ họ, khiêu khích một cách trắng trợn.
Cái này không thể nhịn, tất cả đều đồng ý cùng nhau vây bắt nàng ta, bắt nàng ta phải cúi đầu.
Tuy nhiên sau khi ầm ĩ một hồi lâu, người không thấy đâu, còn khiến bản thân tức đến giậm chân.
Tiếng lộc cộc vang lên, một nhóm người phi ngựa đến đây, “Tất cả dừng lại, chủ nhân nông trang Thủy Mộc báo án các người sử dụng bạo lực, xâm nhập nhà người khác trái phép, còn có ý đồ gây rối, tất cả đều mang đi cho ta.”
Là quan sai tới.
Nhóm trang chủ đều há mồm trợn mắt, khá lắm, kẻ độc ác này còn dám cáo trạng trước, “Đại nhân, oan uổng quá, là do nàng ta làm ra chuyện ác trước, chúng ta chỉ tới đòi công đạo thôi.”
Quan sai chỉ trưng ra một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, “Đòi công đạo, vậy thì tại sao không đến quan phủ báo án? Đại Tề đã có quy định, cấm lén tụ tập ẩu đả.”
“Chúng ta không có….”
Quan sai bị nóng bức đến mồ hôi đầy đầu, không kiên nhẫn mà vung tay lên, “Được rồi, mang hết tất cả đi, muốn nói gì tới quan phủ mà nói.”
Nhóm trang chủ hai mặt nhìn nhau, chuyện này không giống như họ tưởng tượng.
“Thế còn Mộc Vãn Tình thì sao? Nàng ta cũng phải theo cùng.”
Nhưng đúng lúc này, cửa lớn mở ra, một chiếc xe ngựa từ bên trong chạy ra.
Màn xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, răng trắng môi hồng, mặt mày mỉm cười vui vẻ, “Các vị đại nhân, vất vả rồi, dùng một chén nước ô mai nhà ta tự làm đi.”
Nước ô mai chua chua ngọt ngọt, sau khi uống một ngụm, mùa hè nóng nực gì đó đều tan biến.
Ăn ké thì chột dạ, nhóm quan sai không khỏi đối với nàng sinh ra ấn tượng tốt, “Cảm ơn.”
Nhóm trang chủ thấy vậy đều tức đến méo miệng, còn dám ngay trước mặt bọn họ mà lấy lòng quan sai, thật không biết xấu hổ, “Cái đồ nha đầu chết tiệt này…”
Mộc Vãn Tình đảo mắt qua nhìn bọn họ, “Tốt nhất là nói chuyện cho tốt, cố gắng trở thành một người văn nhã, ta ghét nhất những kẻ miệng đầy phân, nói năng bẩn thỉu.”
Người nọ tức đến mặt đỏ tai hồng, “Ngươi…ngươi….”
Không đợi hắn nói xong, Mộc Vãn Tình đã xoay người, “Đi thôi, đã lâu ta không trở về thành, vừa đúng lúc có thể ghé xem thử.”