Hoàng thượng khẽ lắc đầu, "Trước tiên phái người đi kiểm chứng, bản vẽ này ngươi cầm đi làm thí nghiệm, có nhiều nơi đã xuất hiện hạn hán, mau chóng làm ra guồng nước."
Nói là kiểm chứng trước, nhưng hắn thiên về tin tưởng.
Loại kỹ thuật này, khó tranh luận thật giả, thật không thể giả, giả không thể thật.
Thái tử lên tiếng, chần chờ hồi lâu, "Nhưng, có một số dòng sông đều khô cạn, đi đâu lấy nước?"
Vị Hà không giống như vậy, đó là một con sông chính, hơn trăm năm qua đều chưa từng khô cạn, nhiều lắm là mực nước hạ xuống đáy sông.
Nhưng mà, chỉ đi ngang qua Tây Lương, lại không có dẫn vào.
Hoàng thượng lấy được rất nhiều tin tức từ trong thư, từ đó có cảm hứng, "Làm đường dẫn nước, có thể tham khảo kết hợp với ý tưởng guồng nước này, nếu là trước đó thì chắc chắn không được, nhưng hiện tại có xi măng, tính khả thi rất cao.”
Nói đến xi măng, hắn lại không khỏi nhớ tới Mộc Vãn Tình.
Xi măng thật sự là thần vật, chỗ nào cũng dùng được, không riêng gì sửa tường thành, xây nhà, sửa đường, xây đập nước, đều dùng rất tốt.
Mạnh mẽ lại thực tế, hơn nữa chi phí còn rẻ.
Hắn suy nghĩ một lát, "Nếu như nói, sự xuất hiện của xi măng là ngẫu nhiên, là may mắn. Lần này lại xuất hiện guồng nước, vậy không đơn thuần chỉ là may mắn.”
Hắn chưa từng gặp qua Mộc Vãn Tình, nhưng nàng thể hiện tài hoa thật khiến người ta sáng mắt.
Lúc trước nói mà cái gì rất biết buôn bán, giỏi nấu nướng, đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.
Hiện tại mới chính thức lọt vào mắt hắn.
Thái tử im lặng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Nàng rất có thiên phú. Nếu nàng là nam nhân, có thể đề cử nàng vào Công Bộ làm Viên Ngoại Lang, có thể phát huy hết tài hoa.”
Hoàng thượng khẽ lắc đầu, việc này không thể thực hiện, chuyện bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên khác không phải do một mình hắn định đoạt, Nội Các cũng không phải để bài trí.
"Ngươi viết một bức thư giải thích với tiểu tử kia vài câu, dạy dỗ hắn một phen, hắn tuổi không còn nhỏ nữa, phải cho hắn hiểu được có một số việc không thể làm, cũng có một số lời không thể nói."
“Vâng.” Thái tử biết phụ hoàng là vì tốt cho Đỗ Thiếu Huyên, “Bất quá, có công phải thưởng mới có thể khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.”
Hoàng thượng tức giận lườm hắn một cái, để cho ai tâm phục khẩu phục? Nói cho cùng, vẫn là nói chuyện vì Đỗ Thiếu Huyên.
“Nếu như thành công, liền... ban cho nàng một nông trang, tranh thủ cống hiến thêm nhiều thành tích.” Hắn rất chờ mong.
Thái tử:...
Nếu Mộc Vãn Tình ở đây, nhất định phải nói một câu, cẩu hoàng đế, còn không phải cẩu bình thường a.
Hai phụ tử đã thương lượng xong, ai ngờ, hơn mười ngày sau, Đỗ Thiếu Huyên trình một tờ tấu chương lên, lập tức một hòn đá nhấc lên ngàn tầng sóng lớn.
Từ trên xuống dưới đều mắng Đỗ Thiếu Huyên hồ nháo, không biết nặng nhẹ, chỉ biết dỗ tiểu cô nương vui vẻ.
Thậm chí mắng hắn tham hoa háo sắc, là một võ phu đầu óc đơn giản.
Hoàng thượng ngay từ đầu tức giận không chịu được, tên hỗn tiểu tử này viết thư coi như xong đi, hiện tại thề mà dám nghiêm trang thông qua con đường tấu chương, còn chưa tới ngự tiền, đã nháo đến mức thiên hạ đều biết, muốn che giấu cho hắn cũng không được.
Bất quá, tiếng gió này càng ngày càng mãnh liệt, nội dung càng ngày càng bất kham, khiến cho Hoàng Thượng cũng chú ý, để cho người khác đi tra, khá lắm, mấy hoàng tử đều chen chân vào vụ này, ngay cả thế tử Tấn Vương cũng âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.
Được rồi, đều là những thứ không làm người ta bớt lo được. Hắn dứt khoát để cho văn võ bá quan triều đình đưa ra ý kiến, văn võ bá quan hiếm khi cùng thống nhất ý kiến, không đồng ý mở tiền lệ này.
Một khi mở đầu, sẽ có một số việc không khống chế được, nữ nhân làm quan trăm triệu lần đều không được.
Có công thì có thể thưởng cho phụ huynh của nàng, cho dù để phụ huynh của nàng làm tiểu quan hạt vừng cũng được a.
Cũng có người phản đối, cảm thấy lúc trước là tội phạm lưu đày, hôm nay cho dù đặc xá, lý lịch cũng không trong sạch, không thể làm quan, chỉ nên cho chút tiền rồi đuổi đi.