Thảo luận tới thảo luận lui, đều không có được kết quả, lại để cho cái tên Mộc Vãn Tình truyền ra ngoài, phố lớn ngõ nhỏ đều biết.
Phủ Tấn Vương, Cẩm Các.
Mộc Cẩm Dao vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, lười biếng ngồi ở bên cửa sổ nhìn mình trong gương, da tuyết như ngọc, mắt phượng mày ngài, cốt cách kiều mỵ, một thân tơ lụa, quả lại đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Mộc đại phu nhân cầm lấy lược chải đầu cho nữ nhi, nhìn nữ nhi kiều diễm như hoa trong lòng tràn đầy vui mừng.
Nàng biết nữ nhi sẽ không làm mình thất vọng.
Sinh ra đã mang mệnh phú quý, có mệnh hưởng phúc.
Chỉ vài tháng ngắn ngủi, Mộc Cẩm Dao đã trở thành nữ nhân mà thế tử Tấn Vương sủng ái nhất, rất được hắn yêu thích, ngay cả chính thất cũng phải nhường nàng ba phần.
Là người nhà của nàng, gà chó lên trời, Mộc đại phu nhân làm ma ma bên người sao cũng được hưởng phúc, ăn sung mặc sướng, sinh hoạt hàng ngày dễ chịu.
Duy nhất không như ý chính là, Mộc Cẩm Dao còn chưa có mang thai.
“Dao Nhi, ta đã bảo ca ca ngươi vơ vét bí phương sinh con, đợi lát nữa ta tự mình nấu thuốc, ngươi uống một chén, nghe nói uống một tháng là được.”
Mộc Cẩm Dao hơi nhíu mày, "Nương, ta còn trẻ, gấp cái gì?”
“Còn có thể không gấp sao? Thật vất vả mới có những ngày tốt lành, ai cũng không muốn mất đi.”
Mộc đại phu nhân nghiêm túc khuyên nhủ, "Lấy sắc hầu hạ người sẽ không lâu dài được, chỉ có con nối dõi mới là bảo đảm nửa đời sau của ngươi, có nhi tử, ngươi mới có thể xem là chân chính đặt chân ở phủ Tấn vương, nghe nương khuyên một câu, nương sẽ không hại ngươi.”
Trong lòng Mộc Cẩm Dao có chút khó chịu, nàng hiểu đạo lý này, nhưng.... "Danh tiếng của ta quá thịnh, nếu có hài tử, chưa chắc có thể bảo trụ được, lúc này là thời điểm để bồi dưỡng tình cảm với thế tử, nương, trong lòng ta tự có tính toán.”
Nhìn thần sắc nữ nhi kiên nghị, Mộc đại phu nhân há miệng, lời đến bên miệng lại nuốt trở lại.
Hài tử trưởng thành tự có suy nghĩ của mình, mà thôi, nàng cũng là một người thông minh, từng bước một đi tới hôm nay, toàn bộ dựa vào tâm kế cùng thủ đoạn của nàng.
“Mộc di nương, thế tử phi muốn gặp người.” Đúng lúc này có người ở bên ngoài bẩm báo.
Mộc Cẩm Dao có chút sửng sốt, vội vàng đứng lên, thay một bộ y phục cũ mộc mạc, trâm ngọc trên đầu cũng gỡ xuống hơn phân nửa, rồi nói: "Đi thôi."
Khi nàng tiến vào chính viện mới phát hiện mọi người đều ở đây, nhóm nữ nhân của thế tử đều trình diện, bọn họ muốn làm cái gì?
Nàng che giấu nghi hoặc trong lòng, cung kính hành lễ với thế tử phi, không dám có nửa điểm chậm trễ.
Nàng là người thông minh, lê nghi thể hiện đủ, khiến cho người ta không tìm được khuyết điểm.
Thế tử phi tướng mạo đoan chính, nàng là nữ nhi duy nhất của Đại Nho, cả người đều là phong thái trí thức.
Nàng không kêu đứng lên, như là quên mất, một lúc sau mới nói: "Gọi ngươi tới, có một chuyện muốn hỏi ngươi."
Mộc Cẩm Dao cứ như vậy quỳ đáp lời, không có một tia oán hận, "Mời thế tử phi nói, nếu thần thiếp biết gì sẽ nói, không biết dựa cột mà nghe."
Thái độ của nàng đặc biệt kính cẩn, cho dù thế tử phi nhìn nàng không vừa mắt, cũng không thể ngoài mặt làm khó dễ nàng.
“Mộc gia, Mộc Vãn Tình là gì của ngươi?”
Mộc Cẩm Dao trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ nghe được câu này, chợt nghe thấy tên Mộc Vãn Tình phảng phất như đã qua mấy đời, "A? Nàng... nàng là biểu muội của ta, nữ nhi của nhị thúc ta.”
Lúc này nàng mới phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn mình cứ là lạ, như hâm mộ lại như ghen tị.
Thế tử phi nhíu mày, hỏi tiếp: “Nàng là người như thế nào?”
Tình cảm của Mộc Cẩm Dao đối với vị biểu muội này rất phức tạp, theo lý thuyết đã sớm qua đời, nhưng lại kiên cường sống sót, còn từng bước sửa lại vận mệnh của mình.
Nàng dựa vào sức mình dẫn dắt gia tộc thoát khỏi khốn cảnh, một phần năng lực này làm cho người ta không thể không phục.
Kiếp trước, Mộc gia ngã vào vũng bùn, làm thế nào cũng không bò ra được, tử thương vô số, nhưng đời này đều sống rất tốt, đây tất cả đều là công lao của Mộc Vãn Tình.