Thế tử Tấn vương lập tức ám chỉ, “Là đồ của nhà ngươi, theo lý thuyết, truyền thừa hẳn phải truyền cho đích trưởng phòng, ngươi mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
Trong mắt Mộc Cẩm Dao hiện lên một tia kinh ngạc, là muốn đoạt công lao của Mộc Vãn Tình sao? Hắn... người này quả nhiên một đời kiêu hùng, trong mắt ngoại trừ lợi ích, cũng chỉ có dục vọng.
“Đúng, ngài nói đúng, nhưng, ngài đã quên.... Đối ngoại ta là người đã chết.”
Nàng không có cách nào quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, bởi vì, nàng là lưu phạm không thể lộ ra ánh sáng, nói cách khác là lưu phạm bỏ trốn.
Mặt thế tử Tấn vương tái mét, sao lại quên chuyện này? Mộc gia tuy được đặc xá, nhưng không bao gồm đại phòng Mộc gia.
“Lệnh đặc xá kia hẳn là ý của Mộc Vãn Tình, nàng không hề niệm tình thân, nhưng không sao, chính ta sẽ dạy nàng cách làm người.”
Mộc Cẩm Dao biến sắc, “Thế tử, Vãn Tình chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, ngài cần gì phải so đo với nàng như vậy? Nàng nổi điên cái gì cũng làm được.”
Thế tử Tấn vương nghĩ đến lúc đó mình ăn phải thiệt thòi, hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước kia ta không xem nàng là đối thủ, lần này ta hơi dùng chút lực, để cho nàng nhìn rõ một chút, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"
Trở lại trong phòng, Mộc Cẩm Dao nhíu mày, cảm xúc mênh mông khó có thể tự kiềm chế, nàng biết Mộc Vãn Tình thủ đoạn lợi hại, nhưng không nghĩ tới sẽ đi tới độ cao như hôm nay.
Có vẻ như không có gì có thể ngăn cản nàng tung cánh bay cao.
Trong lòng Mộc đại phu nhân hoảng loạn hỏng bét, nói: "Mộc Vãn Tình lại có thể lăn lộn như vậy, náo loạn đến thiên hạ đều biết, cũng không ngẫm lại nàng đã từng làm chuyện thất đức gì, nếu không phải nàng, chúng ta cũng không phải lưu lạc đến nước này.”
Ngữ khí nói không nên lời, xem lẫn vài tia hâm mộ tị hận, vì sao không phải là hai nhi tử ưu tú của nàng? Vì sao không phải một phòng bọn họ được đặc xá?
Nghĩ đến mấy người trong đại phòng, rõ ràng là Mộc gia đích trưởng phòng, thân phận tôn quý nhất, bây giờ lại không cách nào quang minh chính đại đi lại trước mặt người khác.
Cho dù Mộc Cẩm Dao được sủng ái, cũng không thể bước ra khỏi phủ một bước.
Dù sao, ở bên ngoài đều xem một phòng của bọn họ như người đã chết.
Cẩm y dạ hành thì có ý nghĩa gì?
Nhưng, là ai gây ra tất cả? Là Mộc Vãn Tình!
Sao nàng lại không lấy xi măng ra sớm hơn? Nếu không bọn họ cũng không cần bỏ chạy! Nàng cố ý, vì đoạt quyền, vì trả thù.
Mộc Cẩm Dao khẽ thở dài một hơi, nói: "Nương, Mộc Vãn Tình không phải người xấu.”
Ngược lại, nàng tâm thuật chính trực, hành sự rộng lượng, tài hoa hơn người, rất có tài lãnh đạo.
Mộc đại phu nhân không nghe được câu này, dù sao nàng cũng phải tìm một chỗ phát tiết vì thất bại của cả nhà.
“Ngươi cũng là một kẻ ngốc, thế mà lại giúp nàng cầu tình, mặc kệ nàng đi chết đi.”
Mộc Cẩm Dao hơi nhíu mày, "Chúng ta là đường tỷ biểu muội, điểm này vĩnh viễn không có khả năng thay đổi, nếu ta quá mức bạc tình, thế tử cùng thế tử phi còn có thể yên tâm ta sao?"
Có một số người trời sinh lạnh nhạt, lại hy vọng người bên cạnh phúc hậu, không thể không nói, nhân tính cực kỳ phức tạp.
Mộc đại phu nhân vừa nghe được lời này, chợt bừng tỉnh đại ngộ, "Vẫn là nữ nhi của ta thông minh, Dao nhi a, ngươi phải thay chúng ta trút cơn giận này, ngày nào đó ngươi thành Vương phi, Mộc Vãn Tình tính là thứ gì, còn phải quỳ gối dưới chân ngươi..."
Nàng cảm thấy Mộc Cẩm Dao có mệnh vương phi đại phú đại quý, sớm muộn gì cũng sẽ thượng vị.
Mộc Vãn Tình có thể kiếm tiền thì sao? Có thể làm vài thứ hoa lý hồ tiêu để nổi tiếng thì sao?
Nữ nhân a, gả cao mới thật sự là tốt.
Mộc Cẩm Dao biến sắc, “Nương, đừng lên tiếng, về sau không được nhắc lại những lời này .”
Mộc đại phu nhân cũng không phải người ngốc, có mấy lời không thể nói ra miệng, chỉ là nhất thời nàng không nhịn được.
Mà bên kia, chiếc đũa trong tay Mộc lão thái thái rơi trên mặt đất, hai tay đều run rẩy, nội tâm bị kích thích cực lớn, không dám tin nhìn về phía cháu dâu, nói: "Ngươi vừa nói cái gì? Mộc Vãn Tình muốn làm nữ quan? Chuyện này làm sao có thể chứ!”