Cả người bà đều không ổn, lại là Mộc Vãn Tình! Âm hồn bất tán!
Đại phu nhân yếu ớt nói, "Không không không, nghe nói văn võ bá quan đều không đồng ý, nàng không đảm đương nổi chức quan này, nhưng mà, dân chúng ca ngợi nàng không dứt miệng, khen lên trời..."
Mộc Trọng Đức nghe vậy biến sắc, "Phi, bằng nàng ta cũng xứng? Thật là xui xẻo, không được nhắc tới người này nữa.”
Hắn không muốn nghe tới chuyện tốt của Mộc Vãn Tình, mỗi lần nghe tim cứ như bị châm cứu, khó chịu đến nỗi nói không nên lời.
Cả đời hắn bị Mộc Vãn Tình phá hủy, tay chân đều phế, cho dù sửa lại án cũng không thể làm quan.
Mộc đại thiếu và Mộc nhị thiếu trong lòng hoảng hốt, ngay cả cơm cũng ăn không vô, sao nàng có năng lực như vậy? Cứ luôn nổi danh, còn có thể xoay người.
Trái lại một nhà bọn họ, không có tài hoa, cái gì cũng không làm được, ngẫm lại liền nghẹn khuất.
Đại phu nhân rũ mi mắt, hóa ra bọn họ kiêng dè Mộc Vãn Tình như vậy.
Kỳ thật, sinh hoạt hàng ngày của bọn họ cũng tạm ổn, có ăn có uống, chỉ cần không ra khỏi cửa cái gì cũng dễ nói.
Nhưng phụ tử Mộc Trọng Đức đã từng phú quý sao có thể quen với cuộc sống như vậy? Cơm rau dưa, phòng chật hẹp, còn không thể ra ngoài rêu rao.
Thống khổ, quá thống khổ.
Đương nhiên, không ai để ý tới suy nghĩ của bọn họ.
Tiếng gió kinh thành dần dần thay đổi, biến thành Mộc Vãn Tình tâm ngoan thủ lạt, vì đoạt được bảo bối gia tộc di truyền, hại chết tất cả người thừa kế gia nghiệp là đích trưởng phòng, hại đích trưởng phòng chặt đứt hương khói.
Mà xi măng và guồng nước nàng làm ra đều là vật gia truyền của Mộc gia, vốn không nên thuộc về nàng.
Là nàng không từ thủ đoạn, lợi dụng lòng người, lục thân không nhận.
Khoan hãy nói, càng truyền càng có người tin tưởng, danh tiếng Mộc Vãn Tình xuống dốc không phanh, bị ngàn người chỉ trích.
Nhưng, loại lời này cũng chỉ có thể dỗ dành hạng người vô tri, phàm là người có đầu óc đều sẽ không tin.
Thật sự có những thứ đồ chơi này, lúc Mộc gia bị xét nhà lưu đày sao không lấy ra đổi lấy đặc xá?
Nếu thật sự có những thứ này, mấy năm nay tộc trưởng Mộc gia Mộc Trọng Đức sao lại không làm nên thành tựu lớn?
Nếu sự có những thứ này, sao lại có thể rơi vào trong tay nữ nhi của nhị phòng? Người đích trưởng phòng đều là phế vật sao?
Tràn đầy sơ hở, nhưng, không ai lại cố ý làm sáng tỏ.
Như vậy càng phù hợp với lợi ích của mọi người. Dù sao, không ai muốn một nữ tử trở thành đồng nghiệp của bọn họ.
Thái tử nghe nói việc này, khẽ nhíu mày, trước tiên đi cầu kiến Hoàng Thượng.
Hoàng thượng nhìn thái tử ngày càng trưởng thành, đôi mắt thâm sâu buồn vui khó dò, nói: "Ngươi muốn làm như thế nào?"
“Tuy ta không ủng hộ Mộc Vãn Tình làm quan.” Lập trường của Thái tử rất rõ ràng, “Nhưng, chửi bới một người có công như vậy, sẽ làm rất nhiều người thất vọng, có công thì phải thưởng, có tội thì phải phạt, thưởng phạt rõ ràng mới có thể khiến phần lớn mọi người tâm phục.”
Đây chính là Đế Vương Thuật, Hoàng Thượng tận tay dạy cho nhi tử, “Không phải bởi vì Thiếu Huyên?”
Thái tử nhìn không thấu tâm tư phụ hoàng, nhưng, hắn vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, nói: "Phụ hoàng, Mộc Vãn Tình cũng là con dân Đại Tề, người cống hiến cho Đại Tề, nhi tử hy vọng, nàng có thể tiếp tục triển khai tài hoa, vì đế quốc vì triều đình mang đến càng nhiều tin tốt hơn.”
“Ngài đã nói qua, đế quốc muốn phát triển thì cần có nhiều nhân tài, chiêu hiền nạp sĩ, ta cho rằng nhân tài là nam hay nữ không quan trọng? Quan trọng là có hữu dụng hay không.”
Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không trốn không tránh, nói trắng ra suy nghĩ của mình, người có tài hoa có công đáng được bảo vệ.
Thái độ này khiến Hoàng thượng vô cùng hài lòng, “Thái tử, người như vậy rất tốt, trẫm rất vui mừng.”
Vì nước vì dân, khoan dung độ lượng, có trí có đức, lòng mang thiên hạ, đây mới là một thái tử đủ tư cách.