Ở ngõ sau phủ Tấn vương, tất cả đều là hạ nhân của vương phủ, ra ra vào vào, chạy tới chạy lui khắp nơi, cực kỳ náo nhiệt.
Duy chỉ có Mộc gia là không qua lại với hàng xóm, một là phải khiêm tốn, hai là chướng mắt những hạ nhân này.
Càng thần bí, càng làm cho người ta tò mò, người nhà Mộc di nương rốt cuộc có lai lịch gì?
Nhìn trắng trẻo nhã nhặn, rất có phong thái, không giống người bình thường, lại đặc biệt cao ngạo, khiến cho người ta nhìn không thuận mắt.
Hôm nay, đám hạ nhân đang nói chuyện phiếm ở đầu hẻm, bỗng nhiên một đoàn người đi tới, nói: "Xin hỏi người nhà Mộc di nương ở đâu?"
Lập tức có người đứng lên, trả lời: "Ta biết, ta dẫn đường cho các ngươi, các ngươi có quan hệ với Mộc gia? Đây là lần đầu tiên ta thấy có người tới tìm Mộc gia a.”
Người này nổi danh là lắm mồm, thích tham gia náo nhiệt nhiều chuyện.
Đoàn người này thuận miệng nói qua loa, không có một câu nào chính xác.
Rất nhanh đã tới cửa Mộc gia, “Chính là gian này, ta giúp các ngươi gõ cửa.”
"Cốc cốc" gõ vài cái, cửa mở ra, một tức phụ tuổi còn trẻ thò đầu ra, nói: "Tiểu nhị tử, làm sao vậy?"
"Những người này..." Người dẫn đường còn chưa nói, đoàn người này đã xông vào.
Tức phụ trẻ tuổi quá sợ hãi, cực lực muốn ngăn cản, “Các người sao lại xông loạn vào đây, mau ra ngoài.”
Hai người bảo vệ cửa, những người khác xông về phía các phòng, mục tiêu rất rõ ràng.
Mộc đại thiếu đang ở trong phòng ngủ ngon giấc, đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng cực kỳ bất mãn, kéo giày chạy ra, nổi giận đùng đùng chỉ vào người tới mắng chửi.
“Các ngươi thật to gan, biết đây là nhà ai không? Ta là đại ca của Mộc di nương, đắc tội ta, các ngươi liền xong đời…”
Người tới nhìn hắn, nói: "Mộc Tử Phượng? Trưởng tử của Mộc Trọng Đức? Bắt lại.”
Mộc đại thiếu không kịp phản kháng đã bị đối phương chế phục, động tác của đối phương nhanh nhẹn thuần thục, là người thường xuyên luyện tập.
Đầu hắn lập tức trống rỗng, hỏi: “Các người là ai?”
Ngoài cửa vây đầy người, có người to gan còn chạy vào, “Chuyện này là sao? Sao đang êm đẹp tự nhiên bắt người?”
Người vừa tới lấy ra một tấm bảng, đáp: “Thuận Thiên phủ phá án, người không phận sự tránh sang một bên.”
A, lại là quan sai Thuận Thiên phủ, là chọc phải quan sai a.
Trong lúc nói chuyện, Mộc lão thái thái cùng Mộc Trọng Đức và Mộc nhị thiếu đều bị lôi ra, tất cả đều bị đè quỳ trên mặt đất.
Bọn họ cố gắng giãy dụa, hoảng loạn không thôi, "Chúng ta là lương dân, dựa vào cái gì bắt chúng ta? Mau thả chúng ta, cô nương nhà ta cũng không phải là người mà các ngươi có thể chọc vào."
Quan sai có tai như điếc, tra xét chung quanh.
Sắc mặt Mộc lão thái thái trắng bệch như tờ giấy, hoảng sợ phát run, tại sao lại biến thành như vậy? Bà ta không muốn vào tù nữa!
Mộc Trọng Đức cũng nhớ tới cảnh tượng xét nhà, trước mắt trở nên sa sầm, trời đất quay cuồng.
Hạ nhân Vương phủ đều là người đã từng trải sự đời, lá gan cũng lớn, hỏi: "Quan gia, bọn họ phạm tội gì?"
Sắc mặt quan sai cực kỳ nghiêm túc, "Chúng ta được người cử báo, nói tiền Hộ Bộ Thị Lang Mộc Trọng Đức bị phán lưu đày, trên đường mang theo gia quyến bỏ trốn, hiện tại phụng mệnh truy bắt về quy án, dẫn tất cả đi.”
Hắn ra lệnh một tiếng, đại phòng Mộc gia giống như chó chết bị lôi ra ngoài, đồ vật quý giá tra xét được cũng bị mang đi.
Chỉ để lại một đám dân chúng khiếp sợ, “Cái gì? Mộc di nương lại là lưu phạm?"
“Lại còn chạy trốn, thật to gan, đây chính là tử tội, thế tử sao lại coi trọng nữ tử xuất thân như vậy?"
“Nhất định là bị lừa rồi, mau mau, chúng ta đuổi theo xem náo nhiệt.”
Mọi người ào ào đuổi theo, sự hưng phấn bộc lộ trong lời nói.
Một đường kéo dài, đưa tới vô số người vây xem, từng người rướn cổ hỏi thăm tình huống.
Đại phòng Mộc gia bị tập kích làm cho bối rối, bỗng nhiên, Mộc nhị thiếu gia mới kịp phản ứng, kêu thảm một tiếng, "A a a, là Mộc Vãn Tình, là nàng ta tố cáo chúng ta, chỉ có nàng mới biết tung tích của chúng ta.”