Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366.

Chương 366. - Chương 366. -

Cả người Mộc Trọng Đức run lên, trong mắt đầy hận ý, "Mộc Vãn Tình, ta với ngươi không chết không thôi.”

Hắn rống một tiếng, khiến người ở bốn phía nghị luận sôi nổi.

“Mộc Vãn Tình? Cái tên này rất quen tai, hình như đã nghe qua.”

“Ta cũng có nghe qua, a, không phải chính là ác nhân giết cả nhà đại bá ruột để cướp bảo vật gia truyền sao? Đúng vậy, chính là cái tên này.”

“Đây chính là đại bá ruột của Mộc Vãn Tình, tiền Hộ Bộ Thị Lang Mộc Trọng Đức, tộc trưởng Mộc gia, bên cạnh là lão thái thái và hai nhi tử ruột của hắn ta, dân chúng ở kinh thành hẳn là đã từng gặp qua, bọn họ không phải đều sống rất tốt sao?"

“Là bà ta, Mộc lão thái thái, bà ta thích đi miếu thắp hương nhất, mỗi một lần xuất hành đều tạo thanh thế lớn, khiến người qua đường đều dừng chân nhìn, ta cũng đã gặp qua vài lần.”

“Mộc đại thiếu gia ta cũng đã thấy qua, hắn thích đi Song Hỷ trà lâu cùng nhóm văn nhân thanh đàm nhất, có danh là tài tử, một lần uống trà đều trả hơn trăm lượng bạc đâu, không phải người có tiền bình thường.”

“Nếu đã còn sống, sao lại còn truyền ra tin tức giết người đoạt bảo? Còn nữa, vì sao lại bắt bọn họ?”

Không phải ai cũng nắm rõ mọi chuyện lớn nhỏ trong kinh thành, cho nên, cần phổ cập khoa học.

Một gã quan sai cất giọng nói, "Tộc trưởng Mộc gia Mộc Trọng Đức vì tham ô nhận hối lộ mà bị tra xét nhà, liên lụy toàn tộc lưu đày, hắn là tội nhân của cả gia tộc. Kết quả, hắn mang theo một phòng của mình chạy trốn, để lại tộc nhân vô tội chịu khổ, bọn họ ngược lại trốn đi ăn sung mặc sướng.”

Dân chúng đang hóng lập tức khiếp sợ không dám tin, không phải chứ?

“Thật xấu xa, sao lại có người xấu xa như vậy, hắn hại tộc nhân thảm rồi, còn mình thì ăn sung mặc sướng.”

“Sao lại có người ích kỷ vô tình như vậy, đây còn là người sao?”

Có quần chúng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Nghe nói, tiểu thư Mộc Vãn Tình chính vào lúc lâm nguy, dựa vào sức một mình đưa tộc nhân bình an tới biên quan, dọc theo đường đi chịu nhiều đau khổ, chịu vô số tội, trải qua thiên tân vạn khổ, nhưng cho dù khó khăn tới đâu nàng cũng không buông tay bất kỳ một tộc nhân nào.”

Tất cả mọi người nghe ngây người, còn có ẩn tình như vậy? “Khá lắm, nữ tử phẩm hạnh cao thượng trọng tình trọng nghĩa như thế sao còn có thể có người bôi nhọ nàng? Là người của đại phòng làm đi, người ích kỷ lạnh bạc càng không muốn nhìn người khác sống tốt.”

“Rõ ràng còn sống, còn bịa ra lời nói dối như vậy, thật sự là mất lương tâm, không giống người thân chút nào? Rõ ràng là kẻ thù.”

Có người dáng vẻ hiểu rõ phân tích tình huống, "Nhìn ngươi vậy là biết không hiểu, từ lúc bọn họ vứt bỏ gia tộc để chạy trốn là đã triệt để đoạn tuyệt quan hệ với tộc nhân, tộc nhân sống quá tốt, bọn hắn lo lắng sẽ bị trả thù a, cái này gọi là chột dạ."

Có người thần bí tung tin, "A, đúng rồi, lúc chạy trốn đích trưởng phòng chê hài tử không hiểu chuyện khóc nháo sẽ dẫn tới việc người khác đuổi bắt, cho nên đã bỏ mặc.”

Lời này càng khơi dậy sự phẫn nộ của vô số người, hài tử là điểm mấu chốt, làm sao có thể vứt hài tử?

"Trời ạ, hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ so với súc sinh còn ác độc hơn, mấy tiểu hài tử bị vứt bỏ kia không biết còn sống sao?"

Người nọ ánh mắt lấp lánh, "Còn sống, Mộc Vãn Tình được đề cử làm tộc trưởng mới của Mộc gia, nàng thu nhận những hài tử này, cho chúng đọc sách, cho chúng ăn uống, đối xử bình đẳng với những hài tử khác trong tộc.”

Dân chúng sợ ngây người, thế gian lại có một nữ tử như vậy! “Lòng dạ nàng rộng lớn, ta hoàn toàn bội phục, trước kia ta lại ngốc đến mức tin tưởng những lời đồn đãi kia.”

Cả phòng Mộc Trọng Đức đều còn sống, lời đồn đương nhiên tự sụp đổ.

“Ta vì đã từng mắng Mộc tiểu thư mà xấu hổ, ta nên xin lỗi nàng.”

“Ta cũng vậy, thật xấu hổ.”

Người có đầu óc thanh minh hỏi, "A, sao ngươi biết rõ như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment