Gương mặt người kia hất lên, nói: "Lúc trước ta có đi qua Tây Lương buôn bán, Mộc Vãn Tình tiểu thư tương đối nổi danh ở Tây Lương, sự tích về nàng được lưu truyền rộng rãi, ta còn đi qua phố ăn vặt do Mộc gia đồng tâm hiệp lực xây dựng, so với chợ Quảng Tích Tự còn náo nhiệt hơn, mấy trăm loại đồ ăn vặt mỹ vị tụ tập cùng một chỗ, làm cho người ta lưu luyến quên về, không gạt các ngươi, đoàn người chúng ta mỗi ngày đều cắm rễ ở phố ăn vặt, một ngày sáu bữa đều phải ăn ở phố ăn vặt.”
Nói xong, hắn còn chảy nước miếng, vẻ mặt thèm thuồng.
Mọi người bán tín bán nghi: "Một ngày sáu bữa? Cái này ăn ngon lắm sao?”
So với chợ Quảng Tích Tự còn náo nhiệt hơn? Không phải chứ?
Người nọ vô cùng hoài niệm nói, "Có cơ hội các ngươi có thể đi xem, đồ ăn bên kia là nhất tuyệt, ta đi khắp đại giang nam bắc, chưa bao giờ được ăn qua đồ ăn mỹ vị như vậy, hơn nữa còn có vô số món, ta thật hận không thể vĩnh viễn ở lại nơi đó, mỗi ngày vui chơi giải trí.”
Phố ăn vặt này chèo chống hơn phân nửa thuế của Lương Thành, có thể tưởng tượng náo nhiệt cỡ nào.
Mọi người nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, “Không nghĩ tới Mộc gia còn có bản lĩnh như vậy.”
“Cái gì a, là Mộc tiểu thư có bản lĩnh, là một tay nàng làm ra, nàng là kỳ tài kinh doanh.” Người này là người ủng hộ Mộc Vãn Tình, hung hăng nịnh nọt một phen, làm cho quần chúng đều nghe đến mê mẩn.
Chờ mẫu tử Mộc Cẩm Dao nhận được tin tức, cả nhà đã bị ném vào trong ngục.
Mộc đại phu phân tức giận công tâm, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Mộc Cẩm Dao hoảng loạn không thôi, "Nương, nương, người đừng dọa ta.”
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm dồn dập, “Mộc di nương, thế tử gọi người qua, lập tức, lập tức, nhanh lên a.”
Mộc Cẩm Dao làm sao để ý đến những thứ này, "Mau đi mời đại phu, nhanh lên, thế tử bên kia để ta chịu trách nhiệm.”
Đại phu còn chưa tới thì thế tử Tấn vương liền vội vã chạy tới, nói: "Dao nhi, ngươi theo ta vào cung thỉnh tội, từ trước đến nay ngươi rất thông minh, nói như thế nào cũng không cần ta dạy ngươi nữa đúng không.”
Tuôn ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ liên lụy đến trên đầu hắn, hắn không kịp ảo não, phải nghĩ biện pháp phủi bỏ liên quan tới mình.
Mộc Cẩm Dao hơi cụp mắt, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.
Tên nam nhân này, thật sự lạnh bạc tới đáng sợ, trong lòng chỉ có mình hắn.
Thế tử Tấn vương thấy nàng ngẩn người, có chút không vui, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thay quần áo.”
"Nương ta ngất rồi..."
Thế tử Tấn vương không kiên nhẫn thúc giục, "Đại phu cùng nha hoàn sẽ chiếu cố nàng, ngươi nhanh lên, nhất định phải thỉnh tội trước khi hoàng thượng tức giận, nhanh.”
Thế tử Tấn Vương không phải muốn vào cung là có thể vào, hắn phải đến ngoài cung đưa thiếp mời trước, được thị vệ thông báo trở về đợi trước.
Thế tử Tấn Vương lòng như lửa đốt chờ cả đêm, chạng vạng trưa hôm sau mới được phép vào cung.
Thế tử phi mặc nguyên bộ lễ phục thể hiện sự trịnh trọng, mà Mộc Cẩm Dao mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, trên đầu mang một đôi trâm cài châu.
Nói là thỉnh tội không nên trang điểm đậm, nhưng cũng không thể đơn giản đến mức giống như trong nhà có người chết, phải có chừng mực.
Thế tử phi thấy không tìm ra được khuyết điểm, lúc này mới đi ra ngoài trước, nói: "Ngươi là người thông minh, đạo lý phu quý thê vinh ngươi hẳn cũng hiểu."
Giọng nói của nàng rất không tốt, cho dù ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ không dễ chịu gì.
Thì ra, đây chính là Mộc Cẩm Dao nổi danh kinh thành, bọn họ liên thủ giấu diếm nàng đúng thật là khổ.
“Hiểu.” Mộc Cẩm Dao cúi đầu xuống, trông cực kỳ mềm mại nhu thuận.
“Thế tử hoàn toàn không biết gì, tội lỗi do một mình ta gánh vác.”
Thế tử phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, như nghẹn ở cổ họng.
Vào cung, ba người được đưa tới trong cung Hoàng hậu, Hoàng thượng và Thái tử đều có mặt.