Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371.

Chương 371. - Chương 371. -

Không biết qua bao lâu, Thế tử Tấn Vương mí mắt giật giật, hơi hơi mở mắt, ánh mắt tràn ngập mê mang.

Mộc Cẩm Dao mừng rỡ vạn phần, “Thế tử, ngài tỉnh rồi, ngài cảm thấy thế nào? Thái y sắp tới rồi, ngài nhẫn nhịn một chút…”

Thế tử Tấn Vương ngơ ngác nhìn nàng, bỗng nhiên một phen kéo tay nàng, nói một câu, "Tử đồng, đây là nơi nào?"

Tử đồng? Đây là xưng hô của hoàng đế đối với hoàng hậu!! Có thể gọi loạn được sao? Không a!

Tất cả mọi người ngây dại.

Mộc Cẩm Dao ngơ ngác nhìn hắn, đầu trống rỗng.

Thế tử Tấn Vương thấy rõ người bên cạnh, đồng tử mãnh liệt chấn động, nhưng chợt lóe liền qua.

Hắn thâm tình chân thành nói, "Lần đầu gặp nàng, nàng một thân áo tím, khí chất cao quý trang nhã, làm cho ta nhịn không được nhìn thoáng qua, vì kỷ niệm một khắc kia, ta đặt cho nàng chữ này, Tử Đồng.”

Tên chữ của nữ tử lúc cập kê là được phu quân đặt, Thế tử Tấn Vương đặt tên cho nữ nhân của mình, đây coi như là thao tác thông thường.

Hắn nhẹ nhàng nhéo tay Mộc Cẩm Dao, nói: "Nàng có còn nhớ lúc ấy ta mặc quần áo gì không?”

“Đương nhiên là có, áo choàng đỏ rực, nhiệt liệt như lửa, làm cho người ta không dời được tầm mắt.” Vẻ mặt Mộc Cẩm Dao vui sướng thể hiện tình yêu say đắm, trong đó còn xen lẫn một tia ngượng ngùng, “Tử Đồng, kỷ niệm lần đầu gặp gỡ, ta rất thích.”

Thế tử Tấn Vương vừa mừng vừa sợ, không hổ danh là nữ nhân hắn yêu nhất, giỏi hiểu lòng người như vậy, cùng hắn tâm linh tương thông.

Hai người tương tác tự nhiên lưu loát, không có một chút dại ra, sóng mắt lưu chuyển ở giữa nhìn trộm, tình ý triền miên.

Cái này lập tức loại bỏ lòng nghi ngờ của mọi người, nghe lầm a, là Tử Đồng, mà không phải tử đồng.

Cũng đúng, người bình thường làm sao có thể gọi như vậy? Trừ phi đầu óc hỏng rồi.

Mọi người đồng tình nhìn về phía thế tử phi, quá đáng thương, trong lòng phu quân nhà mình tràn đầy hình bóng nữ nhân khác.

Khóe miệng thế tử phi cố gắng giương lên, không muốn thất thố trước mặt mọi người, nhưng rơi vào trong mắt người khác so với khóc còn khó coi hơn.

Ai, quá thảm.

Không thể không nói, Mộc Cẩm Dao đúng là hồng nhan họa thủy! Nàng lớn lên quốc sắc thiên hương, quả thật có tiền vốn này.

Nhưng vào lúc này, thái y vội vàng tới, chẩn đoán một phen, để Thế tử Tấn Vương nghỉ ngơi thật tốt, không nên dễ dàng xuống giường đi lại, đụng đầu có thể không sao nhưng cũng có thể nguy hại, quan sát một đoạn thời gian rồi hẵng tính.

Sau đó còn giúp băng bó vết thương, kê đơn thuốc.

Thế tử Tấn Vương vẻ mặt khó xử, nói: “Ta tạm thời không uống thuốc, trước cứ để như vậy đi, ta phải tuân lệnh Hoàng thượng quỳ gối tự kiểm.”

Hắn giãy dụa quỳ xuống, nhưng, thân thể lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch dọa người.

Nắng gắt như lửa, khí nóng cuồn cuộn, không khí nóng rực làm cho người ta hít thở không thông, mồ hôi to như hạt đậu trên trán không cẩn thận bắn vào trong mắt, nóng rát, làm cho người ta nhíu mày không thoải mái.

Tam hoàng tử nhíu mày, "Ngươi làm bộ làm tịch muốn hù dọa ai a, đừng nghĩ đem chuyện này đổ lên đầu ta." Từ nhỏ đến lớn, Thế tử Tấn Vương đều là người tinh khôn, đặc biệt biết giả bộ.

Vừa dứt lời, Thế tử Tấn Vương liền ngã lên người hắn, bốp một tiếng, ngất đi.

Mặt Tam hoàng tử tái mét, a a a, tên chó má này sắp đè bẹp hắn rồi.

“Biểu ca, mau tới giúp ta.”

Một trận rối loạn, hốc mắt Mộc Cẩm Dao phiếm hồng, cả người phát run, bỗng nhiên lớn tiếng kêu to, “Tội dân xin được ban chết, mong Hoàng thượng thành toàn.”

Nàng liên tiếp hô vài tiếng, dẫn không ít quan viên nhìn qua.

Chỉ chốc lát sau, nội thị liền tới truyền chỉ, “Hoàng thượng có chỉ, lệnh cho Thế tử Tấn Vương cùng hai người hồi phủ, nhốt trong phủ không được ra vào.”

Đây là giam lỏng sao? Thế tử phi vui buồn lẫn lộn, giãy dụa đứng lên, nhưng thời gian quỳ quá dài chân tê dại, thân thể nghiêng sang bên cạnh, một bàn tay vươn tới đỡ lấy nàng.

Là Mộc Cẩm Dao, sắc mặt nàng trắng bệch, vài sợi tóc ướt sũng dính trên trán, quần áo đều ướt đẫm, nhìn chật vật không chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment