Đỗ đại tiểu thư quát to một tiếng, “Triệu tiểu thư, hôm nay là thiết yến của Đỗ phủ chúng ta, ngươi đây là không muốn cho Đỗ phủ chúng ta mặt mũi?”
Phấn y thiếu nữ lúc này mới nhìn thấy nàng, biến sắc, nói: “Không không không, ta chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, thấy người không vừa mắt liền nói thẳng.”
Lý do này mà cũng nghĩ ra được, Mộc Vãn Tình nhịn không được châm chọc, nàng nói: "Bình thường, ý nghĩa khác của nhanh mồm nhanh miệng chính là, ngu xuẩn, ngay cả miệng cũng không quản được, không phải ngu xuẩn thì là gì.”
Phấn y thiếu nữ nghe xong mặt đỏ bừng, "Ngươi...... Đại tiểu thư, nàng đang mắng ta, ngươi như thế nào không răn dạy nàng?"
Đỗ đại tiểu thư nhẹ giọng giới thiệu, "Nàng là Triệu Nhất Đan, muội muội của Triệu Nhất Phàm.”
Mộc Vãn Tình bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách.”
Nàng làm cho Triệu Nhất Phàm mất hết mặt mũi, người Triệu gia khẳng định hận chết nàng.
Triệu Nhất Đan không cam lòng, cố ý gây sự, "Ngươi đây là có ý gì? Ta hoài nghi ngươi ở trong lòng mắng Triệu gia chúng ta, mắng ca ca ta.”
Mộc Vãn Tình cũng không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ, "Ngu xuẩn có truyền thừa.”
“Phốc.” Đỗ đại tiểu thư bật cười, hai bên đấu võ mồm, một người làm cho nàng cảm thấy đáng yêu, một người lại làm cho nàng cảm thấy đáng ghét, đây cũng không chỉ là dựa vào mắt duyên.
Mộc Vãn Tình dựa vào thực lực giành được sự tôn trọng của nàng, đây chính là dựa vào sức một mình thay đổi hiện trạng thiếu nước của Tây Lương, chỉ cần người có tài hoa, có thể mang đến lợi ích cho Tây Lương, đều có thể được nàng kính trọng.
Mà Triệu gia, là dựa vào Triệu Nhất Phàm ôm được đùi Đỗ phủ mới phát đạt, tất cả đều là quỷ hút máu Đỗ phủ, một chút bản lĩnh cũng không có, làm sao tôn trọng được?
“Vãn Tình muội muội, Mộc phu nhân, các ngươi đi theo ta.”
Mộc phu nhân cũng không ngại đi sau nàng, thiếp mời chỉ đích danh Mộc Vãn Tình, được mang theo gia quyến tham dự, cả nhà bọn họ xem như đang ké chút lợi của Mộc Vãn Tình.
Lần đầu tiên nàng được tham dự thịnh hội như vậy rất khẩn trương, từ tối hôm qua đã mất ngủ, một đường thấp thỏm bất an, sợ mình thất lễ xấu mặt.
Nhưng nhìn nữ nhi lại công khai dỗi người, người Đỗ phủ đều khách khí, nàng bỗng nhiên không còn khẩn trương như vậy.
Khách khứa cũng chia ra vài loại, Mộc Vãn Tình dựa vào thực lực của mình mà đi ngang, nàng đây coi như là mẫu lấy nữ vinh.
Đỗ đại tiểu thư nhìn về phía mấy nữ hài tử kia, mỉm cười phân phó, "Chư vị, thời tiết nóng bức, đi lại dưới ánh mặt trời chói chang dễ bị cảm nắng, đều đi nghỉ mát bên kia ngồi một chút đi.”
“Vâng.” Các thiếu nữ đều cúi người, thái độ cực kỳ mềm mại.
Đỗ đại tiểu thư kéo tay Mộc Vãn Tình đi về phía trước, nhưng không để ý nhiều tới Triệu Nhất Đan, ai thân ai lạ vừa xem hiểu ngay, trong lòng Triệu Nhất Đan đố kỵ không thôi, cắn nát răng bạc.
Đinh tiểu thư lần đầu tiên tham gia yến hội có chút tò mò, hỏi: "Nhất Đan, ngươi là thông gia với Đỗ phủ, sao đại tiểu thư lại lạnh nhạt với ngươi như vậy?"
Triệu Nhất Đan vừa thẹn vừa giận, thầm trách Đỗ đại tiểu thư không nể mặt nàng, nhưng cũng không trách nàng, tất cả oán khí đều đổ lên đầu Mộc Vãn Tình.
“Đại tiểu thư tính tình cao ngạo, đối với ai cũng như vậy, Mộc Vãn Tình không phải người tốt, bị nàng ta theo dõi không chết cũng đều lột da, cẩn thận một chút.”
Đinh tiểu thư ngẩn ngơ, kỳ quái hỏi: "Nhưng chúng ta đâu có đắc tội với nàng?”
Mắt Triệu Nhất Đan đảo tới đảo lui, nghĩ tới các loại thủ đoạn chỉnh người, "Có vài người a, đối phó ngươi không cần lý do, muốn làm thì làm, chỉ cần mình cao hứng.”
Mọi người nhìn nhau, cũng không dám nói gì.
Những người đi cùng với Triệu Nhất Đan cũng không phải nữ nhi quan lớn, đều không kém nàng nhiều lắm.
Tầng lớp giao tiếp đều có sự phân chia rõ ràng, tỷ như, đích nữ thì không có khả năng chơi cùng thứ nữ.
Đỗ phủ không hổ là gia tộc trăm năm, nội tình thâm hậu, kết hợp hoàn mỹ phong cách kiến trúc lâm viên Giang Nam với Tây Bắc.
Đường mòn sâu thẳm quanh co, đình đài đều được phủ đỏ phủ xanh.
Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng, Mộc Vãn Tình từ xa liền thấy được những đóa sen duyên dáng yêu kiều, lá sen xanh biếc trong ngày hè nóng bức này mang đến một tia mát mẻ.
Mùi hoa sen phả vào mặt, nàng hít sâu một hơi, thơm quá.
A, nàng bỗng nhiên muốn ăn ngó sen chiên, giòn giòn thơm ngon.