Bên tai bỗng truyền đến một đạo thanh âm, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Mộc Vãn Tình thuận miệng nói, "Ngó sen chiên, gà lá sen, cơm lá sen, lá sen chiên, canh sườn củ sen, cá cuộn lá sen, bột củ sen."
Đỗ đại tiểu thư im lặng, nàng thật kỳ lạ, nhưng, nghe cũng có chút thèm.
"Ta cũng muốn ăn, lần sau ta mang theo nguyên liệu nấu ăn đi đến chỗ ngươi ở ăn một bữa, như thế nào?"
Tưởng Đồng Tri thường xuyên đi phố ăn vặt, lúc trở về sẽ mang cho nàng các loại đồ ăn, ăn rất vui miệng, mặn ngọt chua cay, đều rất hợp khẩu vị của nàng.
Nghe nói, toàn bộ đồ ăn ở phố ăn vặt này đều xuất phát từ tay một người, đó chính là Mộc Vãn Tình.
“Có thể.” Mộc Vãn Tình thỉnh thoảng cũng muốn lười biếng, trộm nghỉ nửa ngày, làm chút đồ ăn.
Giữa nước có một thủy đình cao ba tầng lầu, chính là vị trí ngắm cảnh tốt nhất.
Lúc này, Đỗ phu nhân ở lầu ba chiêu đãi các nữ quyến, cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
Đỗ đại tiểu thư mang theo hai người tiến vào, tầm mắt mọi người nhao nhao nhìn qua.
“Nương, nhìn xem ta mang ai tới.”
Mộc Vãn Tình và Mộc nhị phu nhân tiến lên vài bước, nhẹ nhàng hành lễ, "Ra mắt Đỗ phu nhân.”
Đỗ phu nhân đứng lên, đỡ hai người dậy, có chút bất ngờ nhìn Mộc Vãn Tình.
Nha đầu này ăn mặc thế này quả thật không nhận ra, tươi mát thoát tục, mặt đẹp như họa, không phải ưa nhìn bình thường.
"Đến xem đại công thần thành Tây Lương của chúng ta, người sáng tạo ra guồng nước Mộc gia, tiểu thư Mộc Vãn Tình."
Mọi người xôn xao, thì ra là nàng, không nghĩ tới còn trẻ như vậy.
Mọi người hùa theo Đỗ phu nhân khen một đợt, Mộc Vãn Tình tự nhiên hào phóng khen lại vài câu, cử chỉ tao nhã thong dong, ứng đối tự nhiên, một chút cũng không luống cuống.
So ra, Mộc nhị phu nhân có chút câu nệ, không đủ tự nhiên hào phóng.
Nhưng có quan hệ gì, mọi người đều nhìn Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình mặc áo đối vạt màu vàng nhạt, khoác một chiếc váy xanh lục nhẹ nhàng, búi hai bên, cài một trâm hoa mai ngọc thạch màu quất, búi tóc dùng trâm ngọc bích cố định, vừa có bộ dáng thiếu nữ hoạt bát linh động đáng yêu, lại không mất đi ưu nhã thanh lệ.
Trang điểm thanh tịnh tự nhiên, làn da trắng nõn tuyết, mắt ngọc mày ngài, trong tay một phiến quạt lụa mỏng, nhẹ nhàng như nước suối trong trẻo mùa hè.
Mộc Vãn Tình lay nhẹ phiến quạt, mặt mày cong cong, hơi thở thiếu nữ ngọt ngào tự nhiên sinh ra.
Nữ quyến cảm thấy hứng thú với y phục trang sức của nàng nhất, có người hỏi: "Y phục này thật đẹp, ngươi đặt làm ở đâu vậy?”
Mộc Vãn Tình cười híp mắt nói, "Là ta tự đo đạc làm cho mình, thích hợp với khí chất của bản thân.”
Tất cả mọi người rất bất ngờ, nàng còn có bản lĩnh như vậy? Nhưng không mấy ai ngạc nhiên cả, nàng có thể thiết kế guồng nước như thế thì thiết kế một vài bộ quần áo đã là gì cơ chứ.
Mọi người khen ngợi không ngừng, bầu không khí rất vui vẻ, bỗng nhiên, thanh âm một người phụ nữ vang lên giữa tiếng ồn ào, hỏi: "Ngươi có khí chất gì vậy?"
Mộc Vãn Tình ngẩng đầu nhìn sang, ừm, có vài phần tương tự với Triệu Nhất Đan, nhưng tướng mạo lại già dặn cay nghiệt hơn, có lẽ là nương nàng ta.
Được, nàng đắc tội với người Triệu gia đủ rồi.
“Có thể mặn có thể ngọt có thể dịu dàng.”
Triệu phu nhân mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn nàng: "Ta nghe không hiểu, ngươi nói tiếng người đi.”
Mộc Vãn Tình cầm quạt lắc nhẹ, nụ cười ngọt ngào cực kỳ, "Ta là người, từ trước đến nay gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, sao ngươi nghe không hiểu?”
Không hiểu tiếng người, vậy đó là cái gì? Nhẹ nhàng liền đáp trả lại, Triệu phu nhân thua!
Toàn trường:...... Khá lắm, một lời không hợp liền xé mặt, hết lần này tới lần khác, nàng vẫn tươi cười ngọt ngào, nói chuyện hung hăng.
Triệu phu nhân giận tím mặt, nói: "Làm càn, đừng tưởng rằng ngươi làm được một cái guồng nước gì đó liền không coi ai ra gì, đây cũng không phải là nơi ngươi có thể giương oai.”