Đỗ Thiếu Huyên chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân dâng thẳng lên trán, hắn gian nan nói: "Ngươi... là nữ.”
Mộc Vãn Tình liếc mắt, đây là chuyện quỷ gì vậy, cũng không phải lần đầu tiên hắn biết giới tính của cô.
"Ta vẫn luôn là nữ tử, cảm ơn."
Đỗ Thiếu Huyên đã quen nhìn nàng ăn mặc nam trang, đột nhiên nhìn thấy nàng mặc nữ trang xinh đẹp, nội tâm bị đả kích thật lớn.
Hắn nhìn thật kỹ, thật đẹp.
Mặt hắn không hiểu sao nóng lên, trái tim cũng không tự chủ được đập thình thịch.
Sự thất thố của hắn đều bị người ta nhìn thấy, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, ánh mắt nhìn Mộc Vãn Tình đều thay đổi.
Mộc Vãn Tình giống như không có việc gì cười tủm tỉm, "Đợi lát nữa ta lại tìm ngươi nói rõ."
Chọn ngày không bằng gặp ngày, hắn xuất quỷ nhập thần, rất khó tìm gặp.
Đỗ Thiếu Huyên bị nụ cười sáng rỡ của nàng làm cho lóa mắt, trước kia thấy nàng cười như vậy rất đẹp, nhưng bây giờ, tim hắn đập mạnh.
Hắn có chút chịu không nổi, gật đầu lia lịa rồi chạy vội ra ngoài, đầu óc rối bời.
Hắn vừa đi, hiện trường liền rối loạn, Triệu mẫu là người đầu tiên đứng ra khai hỏa, "Có ai trực tiếp đi tìm nam nhân nói chuyện như vậy không, thật sự không có phép tắc, ngươi không biết suy nghĩ à, ngươi cố tình quyến rũ tiểu tướng quân."
Bà muốn gả nữ nhi cho tiểu tướng quân, tới đó thân càng thêm thân, Triệu gia sẽ trở thành gia tộc thứ hai ở Tây Lương, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ai cũng phải lễ phép với bà.
Mộc Vãn Tình nhướng mày, "Quy củ là do người đặt ra, mà người có tài năng xuất chúng đều có thể khiến mọi thứ nhường bước, kể cả quy củ."
Toàn bộ đều yên tĩnh, lời này nói không có sai.
Triệu mẫu vốn cũng không phải người tốt, bật cười tại chỗ, "Ngươi cũng tự đại quá, khoe khoang như vậy thật khiến cho người ta không thể chịu nổi."
"Vậy thì đừng nhìn, ai bảo ngươi nhìn." Mộc Vãn Tình lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ soi mình, vuốt vuốt tóc, "Ôi, sao ta có thể đẹp như vậy? Không nghi ngờ gì ta chắc chắn là tiểu tiên nữ."
"Phì." Đỗ đại tiểu thư chịu không nổi, thật sự quá đáng yêu.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn tối thôi, nương, để ta đỡ người."
Khi sắp xếp chỗ ngồi, hai mẹ con Mộc Vãn Tình ngồi cạnh bàn chính, ngồi cùng bàn đều là quan sai, phu nhân, tiểu thư.
Mọi người có vẻ cố ý hay vô tình tìm hiểu tình huống Mộc Vãn Tình, mà Mộc nhị phu nhân chỉ ngồi duy trì nụ cười, toàn bộ trò chuyện đều do Mộc Vãn Tình tung hứng.
Nàng lúc thì giả ngu, khi thì pha trò, hoặc là nghịch ngợm nói giỡn, đều có thể dễ dàng tránh đi mọi bẫy.
Đôi khi nàng sẽ mềm mại dễ thương, đôi khi lại rất mạnh mẽ, nó tùy thuộc vào thái độ đối phương.
Ngươi mạnh ta mạnh, ngươi yếu thì ta tốt đẹp mà nói chuyện.
Một nửa tâm trí của nàng đều đặt lên thức ăn, món ăn tuy tinh xảo nhưng gia vị nêm nếm với cách nấu nướng quá đơn giản.
Nàng đang ăn canh cá tươi, món này khá ổn, tươi ngon, không quá cầu kỳ.
Người ngồi diện nàng là Triệu Nhất Đan thì lại nhìn chằm chằm, ánh mắt có vẻ không tốt mấy.
Nàng ta muốn chỉ trích nhưng cử chỉ dùng cơm của Mộc Vãn Tình so với ai khác cũng đều tao nhã hơn, mỗi một hành động đều là cảnh đẹp ý vui.
Đây chính là phong thái nữ tử thế gia được bồi dưỡng nghiêm khắc mà ra sao?
Triệu Nhất Đan càng ghen ghét, "Mộc tiểu thư, ta nghe nói ngươi nấu ăn rất tốt, vậy hiện tại sao không xuống bếp làm vài món ăn ngon cho mọi người cùng thử, để chúng ta có thể mở rộng tầm mắt."
Hiện trường náo nhiệt bỗng nhiên im bặt.
Nàng ta cố tình nhục nhã Mộc Vãn Tình, xem nàng như một đầu bếp.
Không nghĩ đến, Mộc Vãn Tình vẫn chậm rãi thổi từng ngụm canh, "Ta mệt mỏi, không muốn làm."
Mọi người: .....
Mấy người trẻ tuổi bây giờ một người so với một người càng mạnh mẽ hơn nhiều, lợi hại.
Triệu Nhất Đan thù mới hận cũ dâng lên trong lòng, "Cứ như vậy không cho chúng ta mặt mũi à?"
Mộc Vãn Tình không khỏi bật cười, "Ngươi là ai? Ta quen biết ngươi sao?"
Một người không quen lại dám trường mắt hướng mũi lên với nàng, còn muốn ăn đồ ăn nàng làm? Mơ đi.
Sắc mặt Triệu Nhất Đan đỏ bừng, không biết do tức giận hay là xấu hổ.