Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383.

Chương 383. - Chương 383. -

Mộc Vãn Tình thật sự khó chịu, sao hai mẫu nữ nhà này lại phiền đến vậy, rõ ràng không phải là đối thủ của nàng nhưng cứ cắn chặt không buông.

Nàng không cho mặt mũi, "Mặt mũi không phải do người khác cho, mà là do chính mình tranh thủ, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại không hiểu đạo lý này?"

Mặc dù miệng độc nhưng lại là sự thật khiến người ta không thể nào phản bác được.

Không biết là ai bật cười một tiếng, "Phì"

"Ha ha ha"

Triệu Nhất Đan lập tức thu lại bản thân, trở nên đáng thương, "Tiểu tướng quân, ngài nhìn nàng ấy đi, nói chuyện như mang dao, giống như ai đắc tội nàng vậy..."

Đỗ Thiếu Huyên không kiên nhẫn cắt ngang, "Ta quen biết ngươi sao?"

Triệu Nhất Đan mặt tái hẳn đi.

Đỗ Thiếu Huyên không quan tâm đến nàng ta, vừa quay đầu lại giọng nói lại dịu dàng vô cùng, "Mộc Vãn Tình, ngươi ăn xong chưa? Đi thư phòng nói chút việc."

"Được." Mộc Vãn Tình đứng lên, hơi hơi khom người, "Đỗ phu nhân, mọi người từ từ dùng bữa, ta xin đi trước."

"Đỗ đại tiểu thư, phiền người chiếu cố giúp mẫu thân ta, đừng để người mù bắt nạt nàng, ta rất hung dữ đó."

Thấy nàng làm ra vẻ mặt dữ tợn, nụ cười trong mắt Đỗ Thiếu Huyên cũng muốn trào ra ngoài, thật đáng yêu!

Hắn cũng nghiêm túc mà đệm theo, "Đúng, nàng còn vừa giận, hậu quả rất nghiêm trọng."

"Phì" Mộc Vãn Tình bị chọc cười, tự nhiên mà đi lại cạnh Đỗ Thiếu Huyên, "Đi thôi, chính sự quan trọng hơn."

Nhìn hai người sóng vai rời đi, biểu cảm mọi người đều rất phức tạp, muốn nói lại không thể nói, nghẹn tức khó chịu.

Triệu Nhất Đan thiếu kiên nhẫn, “Nàng cứ như vậy mà đi? Nàng ta đã quên chính mình mang thân phận gì rồi à? Nàng không chỉ là nữ tử, mà còn là dân chúng tầm thường, là một thương nhân đê hèn.”

"Nàng không hề thấp kém, là dân chúng Tây Sơn mang ơn Mộc gia nữ tử." Đỗ đại tiểu thư cảm thấy lời nàng có hơi khắc nghiệt, "Nàng cùng các ngươi khác nhau, nếu một ngày các ngươi có thể làm ra xi măng, guồng nước, cũng có thể làm lơ quy tắc, hành sự tùy tâm, ghen ghét cũng không làm ngươi khá hơn đâu."

Nàng ấy nói không hề khách khí, nhưng thế thì sao, nàng là đại tiểu thư Đỗ gia, thân phận cao quý, ở đây trừ Đỗ phu nhân, còn ai cao quý hơn nàng.

Triệu Nhất Đan cũng không dám oán hận, có điều trong miệng vẫn lầm bầm, “Không phải chỉ là một cái guồng nước thôi sao? Hạ nhân trong phủ ta còn làm được.”

Đỗ đại tiểu thư cảm thấy nàng ta có chút ngốc nên mới có thể tranh luận với người này, Triệu gia trên dưới không ai có khả năng làm điều đó.

"Nương, người muốn đi thuyền hoa không?"

Ngồi thuyền hoa xuôi dòng sông ngắm cảnh, ở đây thật không thoải mái.

Tâm tư Đỗ phu nhân đều đặt ở cử chỉ ban nãy của nhi tử, liên tục nghiền ngẫm, hắn có vẻ đối Mộc Vãn Tình đúng là khác với người khác.

Nàng thất thần nói: "Chuẩn bị đi."

Đỗ đại tiểu thư truyền lệnh xuống, muốn chọn một chiếc thuyền hoa xinh đẹp nhất, một lát sau, hạ nhân liền tới bẩm báo, “Thiếu chủ đem thuyền hoa dùng rồi ạ.”

Mọi người ngây ngẩn cả người, Đỗ đại tiểu thư bất đắc dĩ cười mắng, “Tên tiểu tử thối, vậy đi đổi chiếc khác.”

Một chiếc thuyền hoa tinh xảo từ từ chuyển động trên sông, xà nhà chạm khắc hình phượng hoàng, màn lụa mỏng manh, đèn màu treo cao, cùng nước sông gợn nhẹ tạo thành một cảnh đẹp hoàn mỹ.

Một cơn gió sông thổi tới, mang đến cảm giác sảng khoái.

Mộc Vãn Tình ngồi ở bên cửa sổ, uống trà xanh nhìn ra phía ngoài, hoa sen mỏng manh gần như trong tầm tay, hương thơm tràn nhập.

“Thuyền hoa không tồi.”

Giọng điệu nàng vô cùng tự nhiên, Đỗ Thiếu Huyên rốt cuộc cũng tìm được cảm giác quen thuộc kia, “Ngươi thích? Vậy ta tặng ngươi.”

Mộc Vãn Tình nhấp nháy miệng, thuyền hoa lấy cũng vô dụng, nàng cũng không cần cái thứ này. “Ta không cần, ta muốn bông gòn trong phủ ngươi, toàn bộ đều lấy.”

Đỗ Thiếu Huyên không chút do dự gật đầu, “Được.”

Thấy hắn đồng ý dễ dàng như vậy, Mộc Vãn Tình có chút không thể tin, “Ngươi không hỏi nguyên do à?”

“Nếu ngươi thích, thì cứ lấy đi.” Đỗ Thiếu Huyên chỉ nói đơn giản như vậy, “Miễn là ta có, đều cho ngươi.”

Lời nói đơn giản này lại làm Mộc Vãn Tình ấm áp, không cần hồi báo, không hỏi nguyên do, mới là cách đả động nhân tâm nhất.

Bình Luận (0)
Comment