Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384.

Chương 384. - Chương 384. -

“Bông gòn… rất có giá trị, với quốc với dân đều không gì sánh được.”

Nàng để lộ ra một ít tiếng gió, mong muốn có sự hỗ trợ của hắn cho những việc phía sau.

Nàng muốn thể hiện bản thân tại Tây Lương, tất nhiên cần có chỗ dựa.

Đỗ Thiếu Huyên là thống soái Đỗ gia quân trong tương lai, cũng là chủ nhân Tây Lương, nàng tại sao lại không tìm hắn?

Đây vốn là một chuyện vừa tốt vừa có lợi.

Đôi mắt Đỗ Thiếu Huyên sáng lên, “So với xi măng còn giá trị hơn?”

Hắn đã đem đường lộ trong thành, ngoài thành đều tu sửa thành đường xi măng, một ít pháo đài cũng được tu sửa bằng xi măng, thuận tiện hơn nhiều.

Ngày mưa sẽ không làm cho đường lầy lội dơ dáy.

Mộc Vãn Tình im lặng, phải nói ra thế nào đây? “Không giống nhau, xét về mặt kiếm sống đối với dân thì bông gòn càng thực dụng hơn, ít nhất ngành sản xuất dệt may sẽ có sự cải cách mới.”

Ngành sản xuất dệt may? Đỗ Thiếu Huyên chỉ muốn biết, “Nó hữu ích đối với bá tánh ư?”

Vẻ mặt Mộc Vãn Tình mang theo ý cười, hắn có một trái tim bác ái, rất trân quý, "Tất nhiên, mọi người đều có thể mặc áo ấm vào mùa đông, không phải lo lắng lạnh cóng tới chết nữa."

Nàng nói ra việc này trông rất dễ dàng, nhưng công đức lại vô hạn.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng thật sâu, nàng so với tưởng tượng của hắn còn thông minh hiểu biết hơn nhiều, "Ta sẽ cho người mang toàn bộ bông gòn qua nông trang cho ngươi, có cần một đội quân đến canh phòng ở đó không?"

Mộc Vãn Tình uống một ngụm trà hạt sen, "Còn sớm, làm quá sẽ bị chú ý, sang năm là năm trồng trọt mấu chốt, khi nào thành công lại nói."

Đỗ Thiếu Huyên không nghĩ ngợi gật đầu, "Cứ như vậy, có cái gì yêu cầu thì cứ trực tiếp tìm ta."

"Được."

Hai người thương lượng một hồi, làm ra một bản kế hoạch dự trù cho một năm sắp tới.

Đỗ Thiếu Huyên bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, "Hoàng thượng cũng thật là, vụ cái guồng nước hồi trước ngài cũng không ban thưởng cho ngươi, thật quá keo kiệt."

Đã lâu như vậy, cũng không có vàng sao? Nếu biết vậy thì đáng nhẽ không nên yêu cầu được phong nữ quan, từng bước đi tới vẫn tốt hơn.

"Như vậy đi, đợi chuyện bên kia có được thành quả tốt, cầm đi dâng lễ thọ cho Hoàng thượng, đến lúc đó có lẽ ngài sẽ thưởng chút đồ."

Mộc Vãn Tình đối với việc này như không biết gì cả, "Ta không cần bạc."

Dựa theo luật lệ của hoàng thất, có thể ban vị quận chúa hay đại loại vậy.

Quận chúa mặc dù tôn quý, nhưng cũng chỉ được cái tên, Mộc Vãn Tình không hề cảm thấy hứng thú, nhưng nếu được ban, nàng vẫn sẽ nhận.

"Đúng, ta cũng không thích bạc, ta càng thích phấn đấu cho những thứ thiết thực hơn." Đỗ Thiếu Huyên duỗi tay ra, ngắt lấy một bông sen sắp nở, đưa qua cho Mộc Vãn Tình, "Cho ngươi."

Mộc Vãn Tình không nghĩ nhiều, cầm lấy ngửi nhẹ, thật sự rất thơm.

"Để hôm nào ta làm cho ngươi món mới, lấy lá sen bọc gà rồi nướng trong bùn, ngon đến thần cũng muốn ăn."

Đỗ Thiếu Hiên không biết đó là thứ gì, "Vậy khi nào?"

"Hả?"

Đỗ Thiếu Huyên không thể chờ đợi, "Vậy cứ hôm nay đi, chúng ta đến nông trang của ngươi."

Mộc Vãn Tình cảm giác như hắn muốn trốn ra ngoài, "Bây giờ? Còn yến hội nhà ngươi thì sao?"

Đỗ Thiếu Huyên thẳng thừng phàn nàn: "Yến hội? Không thú vị, còn không bằng đến nông trang xem các ngươi làm việc."

Mộc Vãn Tình khóe miệng hơi co rút, nói yến tiệc nhà mình vậy cũng được sao?

Có mấy cái thuyền nhỏ chèo qua đây, "Tiểu tướng quân, tiểu tướng quân."

Đỗ Thiếu Huyên quay đầu nhìn lại, vô cùng ghét bỏ, tất cả đều là nữ quyến.

Triệu Nhất Đan nhìn hai người ngồi đối mặt nhau, bầu không khí tốt đến mức không thể tin được, trong lòng sớm đã chua, "Thuyền hoa này thật lớn, thật xinh đẹp, chúng ta có thể lên ngồi không?"

Thuyền nhỏ không thể so sánh với thuyền hoa, độ thoải mái đều kém hơn.

"Không thể." Đỗ Thiếu Huyên trực tiếp cự tuyệt.

Triệu Nhất Đan buồn bực, chỉ tay vào Mộc Vãn Tình, "Vì sao nàng ta có thể? Còn bọn ta không được?"

Đỗ Thiếu Huyên hợp lý hợp tình nói, “Nàng là tiểu tiên nữ, các ngươi phải không?”

Những người nữ nhân khác:… Tên nam nhân này thật tệ!

Bình Luận (0)
Comment