"Chúc mừng ngươi, Mộc Vãn Tình." Đỗ Thiếu Huyên đi tới, mặt mày mỉm cười, "Ta đem cây bông gòn trong phủ đều tặng cho ngươi, coi như hạ lễ, hy vọng ngươi sẽ thích."
Đây là muốn công khai chuyện này, chặn lại miệng của tất cả mọi người.
Mộc Vãn Tình mặt mày cong cong, "Đa tạ, ta rất thích một phần lễ vật này."
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chỉ cảm thấy Đỗ Thiếu Huyên quá tùy tiện, tặng lễ vật cũng không chọn lựa chu đáo..
Lúc này bọn họ cũng không nghĩ tới, toàn bộ Tây Lương đều sẽ bởi vì cây bông gòn phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên đường trở về, Mộc Vãn Tình rất hào hứng, "Cha, nương, đại ca, nhị ca, chúng ta lại phải dọn nhà."
Phủ Hương Chủ, nghe rất uy phong, mặc dù, đây không phải thứ mà nàng thật sự muốn.
Được rồi, cơm ăn từng miếng, việc xử từng mục.
Một nhà bốn người ngơ ngác nhìn nàng, đều đang một mặt ngẩn ngơ.
Mộc Vãn Tình lo lắng nhìn bọn họ, sẽ không phải là vui đến phát điên rồi chứ?
Nàng không đúng lúc nhớ tới cố sự Phạm Tiến trúng cử, nhịn không được giật giật quần áo phụ mẫu, "Cha, nương, các ngươi tại sao không nói chuyện?"
Mộc nhị phu nhân một mực đi theo bên người Mộc Vãn Tình, nàng đi liền đi theo, nàng quỳ liền quỳ theo, nhưng từ đầu đến cuối giống như một con rối bị giật dây.
Mộc nhị gia bị tin tức vô cùng tốt này làm cho choáng váng, đối mặt với tiếng chúc mừng của mọi người, luôn cảm thấy không chân thực, "Tình nhi, ngươi thật sự thành Hương Chủ sao?"
Hương Chủ này, chính tứ phẩm! Không có thực quyền, nhưng có vinh quang nha.
“Đúng vậy, Thánh chỉ viết như vậy."
"Thật là, tổ tiên Mộc gia chúng ta tích đức......" Mộc nhị gia hai tay căng thẳng phát run, hốc mắt phiếm hồng, đây là hắn đến đỉnh cao nhân sinh!
Mộc Nhị phu nhân bỗng nhiên tỉnh lại, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Cái này cùng tổ tiên có quan hệ gì, rõ ràng là Tình nhi dựa vào năng lực của chính mình đạt được."
Mộc nhị gia không để ý chút nào, thoải mái cười to, "Ha ha ha, ta thật cao hứng, phải bày yến tiệc thật lớn."
Mộc Vãn Tình nghĩ nghĩ rồi nói: "Không bằng liền phát thẻ miễn phí cho người nghèo và những người ăn xin trong thành, coi như là tích đức."
"Được, tất cả đều nghe ngươi."
Mộc Tử Ngang đần độn chìa cánh tay ra, "Muội muội, ngươi bóp một cái vào cánh tay của ta đi.”
Mộc Vãn Tình buồn cười, dùng sức bóp một cái, Mộc Tử Ngang đau đến mức hít sâu một hơi, lại cười như cái đồ ngốc, "A, đau, không phải nằm mơ, đại ca, muội muội của chúng ta là Hương Chủ, ha ha ha, quá lợi hại."
Mộc Tử Thành dùng sức gật đầu, "Đúng là lợi hại nhất."
Chờ đến khi về nhà, tất cả mọi người trong Mộc thị nhất tộc nghe được tin liền chạy tới, cười to khóc lớn.
Người Phương gia nhìn thấy như vậy, ghen tị không được.
Phương đại thiếu nhẹ nhàng than thở, "Phụ thân, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Vãn Tình, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy."
Lúc ấy Mộc Vãn Tình đến quần áo cũng không chú ý chăm chút, thận trọng xum xoe với quan sai, hắn còn có chút ghét bỏ, cảm thấy không có khí khái.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, hắn còn không linh hoạt bằng một tiểu cô nương.
Người ta chính là biết co biết duỗi!
Cảm xúc của Phương gia chủ càng phức tạp, "Là Hương Chủ, ta đã sớm nói, nàng không phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng."
Hắn có một loại dự cảm, những chuyện này cũng chỉ là mới vừa bắt đầu, mà không phải là kết cục sau cùng.
Mộc gia đều vui đến lật trời, này chẳng khác gì với một bước nhảy vọt, xem như một bước lên trời.
Làm một đợt khắp chốn vui mừng, mỗi ngày đều phát một trăm thẻ miễn phí cho bá tánh nghèo khổ, còn chuẩn bị cả bánh nướng, người ăn mày cũng có thể đi lĩnh.
Bá tánh cực khổ kinh hỉ vạn phần, không chỉ được ăn uống những món ngon, còn được tiếp đãi nhiệt tình.
Hóa ra, đồ ăn của con phố ăn vặt vừa phù hợp với túi tiền lại vừa ngon như vậy, thái độ phục vụ càng không có gì để phàn nàn, đối xử như nhau, sẽ không bởi vì ngươi ăn mặc rách rách rưới rưới mà xem thường ngươi.
Độ hảo cảm của mọi người đối với Mộc thị càng ngày càng tăng thêm.