"Những hạt này đem đi phơi đến khi nào lấy tay bấm tạo ra tiếng vang mới được tính là tốt, nên được cất giữ ở những nơi thoáng mát khô ráo, những hạt giống này phi thường quan trọng, ngươi nhất định phải giữ gìn thật kỹ."
Đối mặt với sự tín nhiệm của Mộc Vãn Tình, Mộc Trung hận không thể thề để thể hiện lòng trung thành, “Được, ta tự mình bảo quản, quyết không mượn tay người khác."
Hắn làm việc khiến Mộc Vãn Tình rất yên tâm, tên Mộc Trung này có tính cách rất cẩn thận, cũng rất tài giỏi, làm việc thỏa đáng, chỉ là không giỏi đưa quyết định, vì vậy chỉ có thể làm phụ tá.
"Về phần những sợi bông này, liền để đám người Tiêu Đại làm thành vải bông." mấy ngày nay Mộc Vãn Tình định ở tại nông trang, toàn bộ hành trình đều tự quan sát.
"Vải bông?" Mộc Trung sững sờ.
Mộc Vãn Tình tâm trạng rất tốt, cười tủm tỉm gật đầu, “Đúng rồi, so với vải bố thoải mái hơn, vừa thông khí vừa mềm mại."
Tiêu Đại được người khác gọi tới, nghe nói muốn chế thành vải bông, đều có chút choáng váng, sờ lên sợi bông trắng như tuyết, "Ngài xác định không lầm chứ?"
Mộc Trung trừng mắt, hận nhất người chất vấn chủ tử nhà mình "Tiểu thư nhà ta làm sao có thể tính sai? Nàng nói thế nào thì chính là như thế đó."
Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Thành phẩm phải cống lên cho Hoàng Thượng làm lễ vật mừng thọ, ngươi làm cẩn thận một chút."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng cũng thay đổi, hưng phấn, kích động, khẩn trương, còn có chút muốn làm thử một phen.
Đồ vật bọn hắn làm ra thế mà lại đưa đến trước mặt Hoàng thượng, chuyện này...... Quá kích động, đời này xem như sống không uổng phí.
Cũng coi là như là mang lại vinh quang thể diện cho tổ tông!
Tâm tư muốn chất vấn lúc đầu đều tan biến, toàn tâm toàn ý tập trung vào quá trình làm vải bông.
Mặc dù có Mộc Vãn Tình chỉ đạo nhưng vẫn gặp không ít khó khăn, tất cả mọi người đều mang tâm lý không sợ khổ không sợ mệt mỏi, cố gắng khiêu chiến kỹ thuật khó khăn này
Trong thời gian này, Mộc Vãn Tình còn giữ lại mười cân bông để làm này hai chiếc chăn trải giường.
Cái này so với làm vải bông dễ dàng hơn, việc tuốt bông bằng tay này nàng đã từng nhìn thấy rồi, bắt đầu hướng dẫn chi tiết cách làm.
Mọi người cũng không cần biết dựa vào nàng có đáng tin cậy hay không, dù sao nàng cũng đưa tiền, vậy nên đều nghe nàng.
Sau mấy lần bị dày vò lặp đi lặp lại, chăn bông dần dần thành hình, ánh mắt của mọi người đều thể hiện rõ sự kinh ngạc, cái này.... Thế mà thật sự có thể làm thành hình.
Ánh mắt bọn họ nhìn Mộc Vãn Tình đều trở nên khác đi, không hổ là người đã tạo ra guồng nước, đầu óc thật tốt.
Một thân ảnh bỗng nhiên xông vào, "Vãn Tình, gần đây sao mà ngươi vẫn luôn ở lại nông trang? Ta có việc tìm ngươi, đã đến con phố ăn vặt tìm nhưng cũng không thấy......"
Là Đỗ Thiếu Huyên, ánh mắt hắn bị chăn bông trong tay nàng hấp dẫn, "A, đây là cái gì?"
"Cây bông gòn làm thành chăn mền." Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm đem chăn nhét vào trong lòng bàn tay hắn, “Có phải rất mềm rất ấm áp không?."
Đỗ Thiếu Huyên trợn mắt há hốc mồm, "Cây bông gòn nhà ta?"
Cái này làm sao có thể? Không có lầm chứ? Cây bông gòn còn có tác dụng như thế này sao? Những lời Mộc Vãn Tình nói đều là sự thật nha.
Hắn ấn ấn chăn bông, mềm mại không tưởng nổi, không chênh lệch nhiều so với chăn mền trong nhà hắn hiện tại.
"Đúng, cây bông gòn là đồ tốt, đáng tiếc số lượng quá ít." Mộc Vãn Tình có hơi thất vọng, "Ta từng để cho người ta đi nghe ngóng, địa phương khác đều không có, vậy mà lại có ở Đỗ phủ."
Có thể vì muốn biểu hiện sự tôn trọng với Đỗ phủ, vậy nên các hộ gia đình khác đều không hề gieo trồng cây bông gòn, thật đúng là quá đáng tiếc.
Đỗ Thiếu Huyên yêu thích không buông tay sờ lấy chăn bông, thứ này coi như không tệ, hắn muốn nó.
Hắn nói ra một đề nghị, "Vậy ngươi có thể đi tìm thương nhân Tây Vực hỏi thư."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, "Ý kiến này được, ngươi biết thương nhân Tây Vực ở đâu sao? Bên phía Lương Thành ta chưa thấy qua."
Có thể kiếm chút hạt giống cũng được a.