Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 394.

Chương 394. - Chương 394. -

Đỗ Thiếu Huyên không chút nghĩ ngợi nói, "Thành Cam Châu, bên kia có một chợ buôn bán chung, đặc biệt náo nhiệt, không riêng thương nhân ba nước thường chạy tới nơi đó, thương nhân Tây Vực cũng thích mua bán ở nơi đó ."

Mộc Vãn Tình im lặng, thành Cam Châu sao, nàng đã đi qua chỗ này, từng khuấy động một trận phong ba tại nơi này.

Nàng còn dây dưa một đợt với tiểu thiếp của Kỷ tướng quân, đoán chừng, vị Kỷ tướng quân kia còn đang hận chết nàng.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn vào hai mắt nàng, có chút không hiểu, "Qua mấy ngày nữa ta muốn đi một chuyến tới thành Cam Châu, ngươi có muốn đi cùng không?"

"Đi." Mộc Vãn Tình không chút nghĩ ngợi gật đầu, lần trước tới lui vội vàng, vớt được ngân phiếu liền chạy, cũng chưa có đi tới chợ chung mua bán.

Nàng muốn đi đào bảo!

Về phần có thể bị bắt hay không? Người gây rối lần trước chính là một thiếu công tử, có liên quan gì với Mộc Vãn Tình nàng chứ?

Đúng, chính là như vậy!

Mộc Vãn Tình đã quyết định đi thành Cam Châu, đương nhiên không có đạo lý tay không mà đi.

Mang theo chút gì đó đi qua kiếm tiền đây, nhưng nàng phải suy ngẫm lại một chút.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Đỗ Thiếu Huyên mặt mày mang theo nụ cười, nói: "Ta vốn muốn ngươi giúp ta chuẩn bị một ít lương khô đi xa nhà, hiện tại thì không cần nữa.”

Có nàng ở đây, còn sợ không có đồ ăn ngon sao?

Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, "Ta chuẩn bị mì ăn liền, thuận tiện mang đi đường.”

“Đều được, ngươi muốn làm gì thì làm.” Đỗ Thiếu Huyên thấy nàng liền vui mừng, nhìn nàng chỗ nào cũng được, “Đừng quá vất vả, cứ tùy tiện là được.”

Hắn nắm chặt chăn bông trong tay, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Cái này... có thể cho ta không?”

“Đây là lễ vật định tặng cho Hoàng thượng Hoàng hậu, một đôi chăn long phượng.” Mộc Vãn Tình còn định dựa vào phần lễ vật này phát huy tác dụng cực lớn, “Nếu còn dư lại làm cho ngươi một cái chăn được không? Hiện tại ta đều không có.”

Không phải nàng keo kiệt, mà là số lượng quá ít, nàng còn muốn làm hai bộ áo bông, hai đôi giày bông, hai đôi găng tay bông, tất cả đều là tặng cho Hoàng thượng.

Tin tưởng, Hoàng thượng có thể từ đó nhìn thấy chỗ tốt to lớn.

Đỗ Thiếu Huyên suy nghĩ một chút liền hiểu thâm ý của nàng, đây là đang trải đường cho bước tiếp theo.

Nàng làm việc từ trước đến nay rất có kết cấu.

“Người khác đều không có? Phụ mẫu cùng huynh trưởng của ngươi thì sao?” Không biết tại sao, hắn rất để ý điểm này.

“Cũng không có.” Theo thói quen của Mộc Vãn Tình, thứ tốt đều để lại cho mình và người nhà dùng trước, nhưng chuyện này quá lớn, quan hệ đến kế hoạch năm năm tới, cũng quan hệ đến việc nàng có thể đạt được mong muốn hay không.

Nàng sống lý trí mà lại thanh tỉnh.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng thật sâu, rồi nói: "Ngươi lo cho bản thân mình trước đi, có thứ gì tốt đừng quên ta là được.”

Trong lòng Mộc Vãn Tình ấm áp, hắn vốn không phải là người thích quan tâm người khác, nhưng lại đối xử với nàng rất tốt.

“Ngươi thiếu tiền sao? Chúng ta liên thủ kiếm một ít đi.”

“Quân phí vẫn rất thiếu, phải bố trí vũ khí mới, đặt mua quần áo mùa đông, cho các tướng sĩ ăn thêm vài lần thịt.”

“Quân phí sao lại không đủ? Triều đình không có cấp đủ?”

Đỗ Thiếu Huyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Hoàng thượng không phải không muốn cho, mà là, quốc khố quá nghèo, hai năm nay thiên tai liên tiếp, lúc thì lũ lụt, lúc thì hạn hán, lúc thì động đất, ai, chỗ nào cũng cần tiền, Hoàng thượng cũng đau đầu dữ dội, hết lần này tới lần khác còn có tham quan ô lại dám đưa tay.... Đúng rồi, Mộc Trọng Đức vì vớt được không ít thứ nên mới bị xử lý.”

Mộc Vãn Tình có chút kinh ngạc, đây chính là thời đại nhìn trời ăn cơm, sức sản xuất không cao, dưới tình huống mưa thuận gió hòa mới có thể thu thêm mấy đấu gạo, có thể miễn cưỡng no bụng.

Cổ đại lại không có cơ chế cứu tế tốc độ cao hiện đại, một khi thiên tai, đó chính là phơi thây khắp nơi.

Thông thường, thiên tai sẽ kèm theo đại nạn.

Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Đại Tề kiến quốc được bao nhiêu năm rồi?”

“Hả?” Đề tài này quá nhảy vọt, Đỗ Thiếu Huyên có chút theo không kịp, theo bản năng nói, “Một trăm chín mươi năm. Làm sao vậy?”

Bình Luận (0)
Comment