Đỗ Thiếu Huyên nghe xong liền hưng phấn, nói: "Cái này ta am hiểu, ta biết chẳng khác nào ngươi biết.”
Mộc Vãn Tình:... Cách nói này có chút khoa trương.
Đỗ Thiếu Huyên thắng lợi trở về, tâm tình cực tốt, một đường ngâm nga ca hát.
Hắn một cước bước vào phòng mình, thời điểm nhìn thấy người trong phòng, giật mình hoảng sợ, hỏi: "Cha, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
Đỗ Soái ngồi ở trước bàn, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hỏi lại hắn: "Ngươi không ở quân doanh lại chạy đi đâu?"
“Cha, ta đi làm một chuyện đại sự.” Đỗ Thiếu Huyên cao hứng lấy đồ ra, đặt trước mặt Đỗ Soái.
Đỗ Soái có chút bất đắc dĩ, nói: "Cái ngươi gọi là chuyện đại sự là đi làm đồ ăn ngon sao?”
“Người chờ một chút.” Đỗ Thiếu Huyên giống như một đứa trẻ cực lực muốn được cha nương khen ngợi, hắn đứng lên lấy nước nóng, tự mình pha một chén mì ăn liền cho cha.
“Ngươi nếm thử đi, hương vị này rất tuyệt.”
Đỗ soái không đành lòng từ chối ý tốt của nhi tử, đành phải cầm đũa vén mì bỏ vào trong miệng, mùi vị coi như tạm được.
Đỗ Thiếu Huyên còn lấy một miếng mì ăn liền khô khoe khoang, "Còn có thể ăn khô, ngài cũng nếm thử? Đúng rồi, còn có mì xào, cái này cũng ăn ngon.”
Nhìn hắn dương dương đắc ý khoe khoang, khóe miệng Đỗ Soái giật giật, "Là Mộc Vãn Tình làm cho ngươi.”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Đỗ Thiếu Huyên có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lẽ thẳng khí hùng đứng lên, nói: "Nhi tử muốn đi xa nhà một chuyến, muốn nàng giúp ta làm chút đồ ăn ngon, không nghĩ tới nàng có năng lực như thế, làm ra món mì ăn liền ngon từng này, người biết cái gì là mì ăn liền không? Ngâm mì là có thể ăn, lợi hại không.”
Đỗ Soái ý vị thâm trường hỏi, "Ngươi xác định chỉ là đi làm đồ ăn ngon?" Mà không phải đi thăm Mộc Vãn Tình?
“Ách, đương nhiên không phải, ta đi làm việc.” Đỗ Thiếu Huyên ngâm hai chén mì xào, mùi vừng và đậu phộng tràn ngập trong phòng, “Cha, hai thứ này đều đặc biệt thích hợp làm quân lương.”
Đỗ soái có chút ngoài ý muốn, không ngờ hắn còn học được cách dùng việc tư vào việc công.
"Gọi Quân Nhu tới đây."
Quan Quân Nhu thấy hai món ăn này tiện lợi như vậy, nhất thời nổi lên tâm tư.
Hắn lại nếm thử hương vị, ngay lập tức ánh mắt đều sáng lên, nói: "Đỗ soái, ta đề nghị chuẩn bị đầy đủ hai loại thức ăn này làm lương khô dự phòng, so với gặm bánh bao lạnh còn tốt hơn nhiều, thuận tiện lại ngon hơn.”
Lúc chiến tranh không tiện nấu cơm, cho nên đều ăn bánh bao khô, mùa hè còn được, mùa đông thì lại không ổn.
“Hơn nữa cái này còn có dinh dưỡng.” Đỗ Thiếu Huyên bổ sung thêm một câu.
“Thứ này có đắt không?”
Đỗ Thiếu Huyên làm việc rất đáng tin, "Đây là bảng giá.”
Quan Quân Nhu nhìn đi nhìn lại, phát hiện giá cả so với dự liệu của hắn rẻ hơn nhiều, "Đây là sản phẩm của cửa hàng nào? Thứ tốt như nầy, nhưng sao trước giờ ta chưa thấy qua?”
Đỗ Thiếu Huyên ra vẻ đương nhiên nói một câu, "Đó là bởi vì Mộc Vãn Tình còn chưa tới Lương Thành.”
Đỗ soái nhìn qua, kiêu ngạo cái gì chứ? Hắn có biết lúc mình nói lời này có bao nhiêu kiêu ngạo hay không?
Quan Quân Nhu bừng tỉnh đại ngộ, "Hương Chủ Thanh Bình? Nàng cũng rất có thiên phú về đồ ăn.”
Đỗ Thiếu Huyên thích nhất nghe cái này, thấy thế liền nói: "Đúng vậy, nàng chính là một người tài sắc vẹn toàn, cái gì cũng biết, duy nhất không biết chính là đánh nhau, nhưng không sao, ta biết nha, chúng ta bổ trợ lẫn nhau.”
Đỗ Soái nhìn mặt mày nhi tử trước mặt hớn hở, tâm tình rất phức tạp.
“Được rồi, hai thứ này xếp vào lương thực dự bị, đi đặt hàng với Mộc.... Hương Chủ Thanh Bình đi.”
“Vâng.” Quan quân nhu theo bản năng nhìn Đỗ soái một cái, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng rời đi.
Đỗ Thiếu Huyên lại lấy ra thịt heo khô khoe khoang, nói: "Vãn Tình còn làm đồ ăn vặt rất ngon cho ta, tay nghề của nàng tại sao tốt như thế chứ?"
Đỗ soái nhắm mắt lại, cũng không muốn nhìn cái tên ngốc này, lần đầu tiên hắn phát hiện nhi tử ở phương diện nam nữ trì độn thật khiến người ta giận sôi.
Hắn cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, đương nhiên có thể hiểu loại tâm tình hận không thể công bố với thiên hạ này.
Nhưng mà, hắn không ngốc như vậy.
“Là nàng chủ động làm cho ngươi ăn? Hay là ngươi đòi?