Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397.

Chương 397. - Chương 397. -

Đỗ Thiếu Huyên không cần nghĩ ngợi liền nói, "Ta muốn ăn, hỏi nàng, nàng liền làm giúp ta , nàng là một cô nương rất tốt rất tốt, người đẹp tâm thiện, chỉ là quá nhu nhược.”

Đỗ Soái bất lực không thèm nói chuyện với hắn nữa, cầm lấy một miếng thịt heo khô bỏ vào trong miệng, a, ngọt?

Không phải rất ngọt, nhưng thịt heo khô mang theo vị ngọt bất ngờ hợp với sở thích của hắn.

Đỗ Thiếu Huyên có chút không vui, hỏi: "Cha, sao người lại cướp đồ ăn vặt của nhi tử?”

Đỗ soái gõ nhẹ lên trán hắn, hắn lấy ra khoe khoang, đương nhiên phải chuẩn bị tốt tinh thần để bị cướp đi.

Đỗ Thiếu Huyên cũng chỉ ngoài miệng nói, phụ thân thích ăn thì cho hắn ăn mấy miếng, hắn có nhiều như vậy.

“Ăn ngon không? Sao nàng lại có tài năng như vậy chứ......”

“Câm miệng, ngươi ồn ào quá.” Đỗ Soái vẻ mặt ghét bỏ xoa xoa mi tâm, đứng lên mang theo thịt heo khô rời đi.

Hắn thật sự chịu không nổi mùi chua kia, hết lần này tới lần khác, đương sự còn không hiểu rõ tâm ý của mình, càng không thể nhìn nổi.

Đỗ Thiếu Huyên trợn mắt há hốc mồm nhìn hành động của hắn: "Cha, sao người lại mang đồ của nhi tử đi? Tốt xấu gì cũng nên để lại cho ta một ít chứ!”

Đỗ soái cũng không quay đầu lại, đáp: "Không phải ngươi chỉ cần mở mồm là có sao? Nghe ngươi khoe khoang nửa ngày, ăn của ngươi một chút coi như bồi thường.”

Đỗ Thiếu Huyên:...... Không nghĩ tới người lại là một phụ thân như vậy!

Đỗ soái bước ra cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Tùy tùng đi cạnh cẩn thận từng li từng tí nói, "Đỗ soái, thiếu chủ hắn...... tựa hồ là mối tình đầu.”

Đỗ soái khe khẽ thở dài một hơi, tâm tình của phụ thân ai có thể hiểu? Lấy độ tuổi này của hắn, chuyện này rất bình thường.

Hẳn là muộn hơn vài năm so với người cùng trang lứa, thật khiến cho người làm phụ thân như hắn hao tâm tổn trí.

Tuỳ tùng ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, có chút không hiểu hỏi: "Vậy ngài không ngăn cản sao?”

“Bớt chút thời gian gặp Mộc Vãn Tình một lần.” Chỉ nghe cũng vô dụng, phải tận mắt chứng kiến hắn mới có thể yên tâm.

"Nhưng trước kia nàng là phạm nhân lưu đày..." Vẻ mặt tuỳ tùng ngạc nhiên, biểu lộ không dám tin, loại người này làm sao có thể trở thành nữ chủ nhân của Tây Lương được? Sẽ bị thế nhân cười chết!

Đỗ Soái thản nhiên giải thích, "Đối với người bình thường mà nói đó là vết nhơ, nhưng đối với người thành công mà nói, đó là một loại vinh quang, có thể từ trên đường lưu đày một đường nghịch tập, một đường dốc sức, đánh vỡ giai cấp, đánh vỡ vô số quy tắc của người khác, bản thân phải cực kỳ xuất sắc, điểm này đã hơn vô số.”

Đứng ở trên cao, phong cảnh nhìn được sẽ khác.

Nếu Mộc Vãn Tình không trở thành Hương Chủ Thanh Bình, cho dù nàng có xuất sắc hơn nữa, hôn sự này hắn cũng sẽ không đồng ý.

Nói sao nhỉ? Cưới bá tánh bình dân thì được, nhưng cưới một người có vết nhơ thì không được.

Chỉ là, bằng bản lĩnh của mình được triều đình phong thưởng, chẳng khác nào trở thành một truyền kỳ, chuyện phát sinh trên người truyền kỳ có thể gọi là vết nhơ sao? Là dốc lòng.

“Ta chỉ có ba yêu cầu đối với tiểu tức phụ tương lai.”

“Là cái gì?” Tùy tùng có chút tò mò hỏi.

Đỗ soái không cần nghĩ ngợi nói: “Một, có thể đảm đương được vị trí nữ chủ nhân Tây Lương, trở thành phụ nhân hiền lành nội trợ của Trạch nhi.”

Lúc trước hắn không chịu nghe lời phụ mẫu, cố ý cưới thê tử, tuy rằng không hối hận, nhưng có lúc sẽ cảm giác mệt chết đi được.

Hắn hy vọng nhi tử duy nhất của mình có thể thoải mái một chút, có người có thể giúp hắn chia sẻ một chút.

“Hai, thích hợp.” Tuy chỉ hai chữ ngắn ngủn, nhưng kỳ thật đây mới là điều khó khăn nhất.

“Điểm cuối cùng cũng rất quan trọng nhất, đối với Trạch Nhi có thật lòng hay không, không phải bởi vì thân phận của hắn, mà là đơn thuần bởi vì hắn.”

Tùy tùng trợn mắt há hốc mồm, "Đỗ soái, yêu cầu này của ngài...... không phải khó bình thường đâu a.”

Chỉ là điều cuối cùng đã khó như lên trời, Đỗ Thiếu Huyên là ai a, chủ nhân tương lai của Tây Lương, trời sinh đã mang hào quang.

Thứ đầu tiên mà người khác nhìn vào chính là thân phận của hắn, người thừa kế duy nhất của Đỗ phủ.

Đứng càng cao, trách nhiệm lại càng lớn, nữ chủ nhân Tây Lương nhìn như rất phong quang, cũng không phải người bình thường có thể làm.

Đối với việc này, Mộc Vãn Tình hoàn toàn không biết gì cả, nàng đang bận tiếp đãi một bị khách.

Bình Luận (0)
Comment