Đỗ nhị tiểu thư liền lẳng lặng nhìn hắn, nhíu mày, nói một câu, "Nếu không, trước tiên ngươi đi nói chuyện với phụ thân ta?"
Câu này như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, dập tắt lửa giận của Triệu Nhất Phàm, run run hỏi: "Ngươi nói...... Đây là ý của Đỗ soái? Điều này làm sao có thể? Hắn chưa bao giờ quản chuyện nhà.”
Người hắn sợ nhất không phải phụ mẫu, mà là vị Đỗ soái uy nghiêm kia, khả năng giết nhiều người, một thân đằng đằng sát khí, để cho hắn không tự chủ được sợ hãi.
Đỗ nhị tiểu thư nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Đây cũng không phải là chuyện nhà, Mộc Vãn Tình được triều đình phong thành Hương Chủ Thanh Bình, cả nhà các ngươi ở trước mặt khâm sai đại nhân vả mặt nàng, không phải, các ngươi là vả vào mặt Hoàng thượng, là bất mãn với quyết định của Hoàng thượng..."
Triệu Nhất Phàm sợ run cả người, "Chúng ta không có, tuyệt đối không phải ý này.”
Đỗ nhị tiểu thư càng ưu thương hơn, nàng nói: "Vậy khâm sai đại nhân có tin không? Hoàng thượng có tin không?”
Khẳng định không tin, Triệu Nhất Phàm biết khâm sai đại nhân bất mãn với hắn, nhưng không phải có nhạc phụ chống đỡ ở phía trên sao?
Có Đỗ soái ở đây, Hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ cho vài phần mặt mũi.
Khuôn mặt Đỗ nhị tiểu thư lộ ra vẻ ưu sầu, "Cha ta cho tới bây giờ mặc kệ những chuyện này, lại bỗng nhiên quyết định như vậy, nhất định là nghe được tin tức gì, nếu khâm sai trở về mà báo cáo một chuyện của ngươi, ngay cả cha ta cũng không giữ được ngươi, ngươi... Ai, nếu như ngươi có chuyện gì không hay xảy ra, ta cùng Đỗ nhi nên làm cái gì bây giờ?"
Nàng để lại không gian tưởng tượng, Triệu Nhất Phàm nhịn không được não bổ một phen, càng nghĩ càng sợ hãi.
Hắn cũng không muốn chết!
“Cho nên cho ngươi đi lấy lòng? Biểu thị hai nhà không có mâu thuẫn gì, để cho khâm sai xem?” Cách này xem ra cũng có thể.
Đỗ nhị tiểu thư ôm mặt than thở: “Ta cũng rất khó xử, ai, ở nhà vui chơi giải trí không tốt sao? Ta thật sự không muốn đi.”
Triệu Nhất Phàm không khỏi lo lắng, "Không không không, ngươi phải đi, còn phải giả bộ, coi như vì ta cùng hài tử, phu nhân, ngươi giúp ta chuyện này.”
Bả vai Đỗ nhị tiểu thư nhún nhún, tựa hồ đang ủy khuất khóc, "Mệt chết đi được, còn có thể bị người ta chỉ trỏ, còn bị muội muội của phu quân ghi hận, ta ngẫm lại liền thấy ủy khuất…”
“Bên phía mương và muội muội...... ta sẽ nói.” Trong mắt Triệu Nhất Phàm hiện lên một tia lo lắng, muội muội đã triệt để hận hắn cùng mẫu thân, cả ngày nháo đến mức gà bay chó sủa.
Thê tử bất đắc dĩ đều mang theo hài tử trốn đến biệt viện ở, đây là chuyện gì nha.
Hắn nhìn thê tử còn đang ủy khuất, cảm giác nàng cũng không dễ dàng, thi lễ thật sâu, nói: “Vất vả cho phu nhân rồi.”
“Vì ngươi, ta nguyện ý chịu chút mệt mỏi.” Đỗ nhị tiểu thư dùng khăn che mắt, “Ai, ai bảo ngươi là phu quân của ta chứ, ta so với ai khác đều ngóng trông ngươi tốt hơn, ngươi cũng đừng so đo với muội muội, cuối cùng nàng cũng phải gả ra ngoài, nhẫn nhịn một chút.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm Triệu phu nhân chỉ cây dâu mắng cây hòe, "A a a, gia môn bất hạnh a, Triệu gia chúng ta như thế nào lại rước một cái tang môn tinh vào cửa..."
Triệu Nhất Phàm biến sắc, mẫu thân hắn sao lại đuổi tới biệt viện?
Hắn cũng không dám nhìn sắc mặt thê tử, vội chạy ra ngoài, "Ta ra ngoài xem, phu nhân, người ở trong phòng đợi đừng đi ra.”
Đỗ nhị tiểu thư cầm khăn xuống, trong mắt đạm mạc, nào có nửa điểm thương tâm?
Chuyện hư hỏng của Triệu gia cứ để cho nam nhân đi xử lý đi.
Phủ Hương Chủ của Mộc Vãn Tình đã tu thiện xong, chọn giờ lành cả nhà dọn vào ở.
Tam tiến trạch đổi thành tứ tiến trạch, vừa đi vào là thư phòng cùng phòng khách chiêu đãi khách nhân. Nhị tiến chính phòng là nơi Mộc nhị gia vợ chồng ở, sương phòng đông tây phân cho hai nhi tử ở. Tam tiến là nơi ở của Mộc Vãn Tình, nàng còn cố ý đổi sương phòng phía đông thành phòng thí nghiệm, thuận tiện cho nàng thực hiện những ý tưởng bất cứ lúc nào.
Tứ tiến là nơi ở của hạ nhân, lần này lại mua thêm ba hộ gia đình, thêm hai mươi mấy hạ nhân, phụ trách quét dọn đình viện, làm chút việc vặt.