Mộc Vãn Tình có bốn nha hoàn, Lập Xuân, Lập Hạ, Lập Thu, Lập Đông.
Những người này không chỉ phải chiếu cố nàng trong việc ăn uống sinh hoạt thường ngày, còn phải đi theo nàng học tập, tương lai đều là tiểu trợ thủ của nàng.
Sau khi mở tiệc lớn, các khâm sai lên đường về kinh thành, mang theo tấu chương tạ ơn cùng lễ vật cho đế hậu của Mộc Vãn Tình, ngoài ra còn có các loại đồ ăn và lễ vật tặng cho bọn họ.
Có thể nói là thu hoạch tràn đầy.
Bọn họ vừa đi, Mộc Vãn Tình liền an bài xong mọi chuyện, hào hứng bước lên đường đi đến thành Cam Châu.
Cam Châu, nàng lại tới nữa rồi!
Tiền tiền tiền, tất cả đều chờ nàng!
Đoạn đường này, Mộc Vãn Tình mang theo bốn nha hoàn cùng đôi phu thê Lý Bình An, có Đỗ Thiếu Huyên đồng hành, vấn đề an toàn không cần quan tâm, tùy tùng của hắn đều là người giỏi giang, ngàn dặm chọn một.
Phu thê Lý Bình An đã là thân tín của nàng, vừa bảo vệ an toàn của nàng, cũng đi theo bên người nàng làm chút việc vặt.
Mặc dù phụ mẫu cùng hai ca ca rất muốn đi cùng nàng một chuyến, bất quá, không có cách nào, trong tay bọn họ đều có một đống chuyện.
Nhất là Mộc nhị gia, hắn phải phụ trách quản lý hai thôn trang, còn phải chuẩn bị xây dựng hai nhà xưởng ở nông trang.
Nàng đặc biệt ở nông trang vạch ra một vị trí, làm khu vực xưởng.
Một là phường quân lương, danh sách đã nhận, đi theo con đường lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều, đừng thấy giá cả thấp, nhưng lượng tiêu hao rất lớn, tiền sẽ kiếm được không ít.
Hai là xưởng dệt, trải qua sự nỗ lực của mọi người, những tấm vải bông mềm mại nhẵn nhụi đã được làm ra, nhưng nguyên vật liệu cũng hao hết, không có cách nào tiếp tục lăn qua lăn lại.
Mộc Vãn Tình an bài nhiệm vụ mới cho đám người Tiêu Đại, một là nghiên cứu chế tạo máy dệt hiệu suất cao, hai là, đem khối lông dê này làm trước.
Nàng mua vào một đám lông dê chưa gia công, từ tẩy rửa lông dê, loại bỏ than bùn, hong khô, chải kim, xoắn, cuộn, từng bước từng bước một mới có thể chế thành sợi len, nàng đem toàn bộ quy trình tay cầm dạy một lần.
Hơn nữa nàng còn đặc biệt mời những người dân chăn nuôi có kinh nghiệm phong phú đến chỉ đạo cách nhuộm màu.
Làm thế nào mới có thể nhuộm đều màu đẹp mắt lại không phai màu, sợi len vừa mềm mại nhẵn nhụi lại cứng cỏi, đây chính là phương hướng đám Tiêu Đại muốn nghiên cứu.
Vải nhuộm và sợi nhuộm giống nhau, bọn họ là người chuyên nghiệp, hẳn là không có vấn đề gì.
Chờ nàng trở về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể đầu tư một lượng lớn sản xuất hàng dệt lông cừu.
Áo len quần len, khăn quàng cổ, vớ, mũ, đều làm lên.
Mùa đông phương Bắc rét lạnh, những thứ này đều là bảo bối có thể cứu mạng, nhu cầu rất lớn.
Đúng rồi, mùa đông năm ngoái nàng mua chút len đã gia công ở thành Cam Châu, vốn định nhờ mẫu thân đan mấy cái áo len chống lạnh, nhưng vẫn bận rộn, quên mất chuyện này, kéo dài tới tận bây giờ.
Nàng ở xe ngựa hết sức chăm chú viết an bài công tác năm nay, trọng điểm năm nay là đem hai xưởng này xây dựng lên, có thể cung cấp công ăn việc làm cho mấy ngàn người, trợ giúp mấy ngàn hộ gia đình thoát nghèo.
Về phần trồng bông phải đợi tháng ba tháng tư năm sau, tới tháng tám tháng chín mới có thể thu hoạch, thành phẩm vải bông phải đợi tháng mười.
Trước mắt, nhiệm vụ trọng yếu nhất khi tới thành Cam Châu có ba cái, một là mua được hạt giống bông vải, càng nhiều càng tốt. Hai, nàng muốn nhập một nhóm lông cừu, cái này đơn giản nhất, chỉ cần đem giá cả ép thấp nhất là được. Ba là....
Nha hoàn bên cạnh nhìn nàng viết chuyên chú cũng không dám nói chuyện, sợ quấy rầy nàng.
“Cộc cộc.” Đúng lúc này tiếng gõ cửa sổ vang lên, giọng nói quen thuộc của Đỗ Thiếu Huyên cũng vang lên, “Vãn Tình, đã đến khách điếm, xuống đi.”
Mạch suy nghĩ của Mộc Vãn Tình bị cắt đứt, thuận tay vén rèm lên, hoàng hôn khép bốn phía, ráng màu chân trời còn chưa tản đi, nàng nhịn không được nhìn thêm hai lần.