Quách Nhị thấy thần sắc nàng bình tĩnh, không có một tia ảo não, càng thưởng thức tâm tính của nàng, hắn nói tiếp: "Bên phía hắn đã không bán trà loại đơn lẻ, độc quyền thị trường, ngươi năm nay nếu đi nhập hàng, chỉ sợ phải đi một chuyến tay không rồi.”
Mộc Vãn Tình nhíu mày, Phan lão bản đây là làm lớn rồi sao? Quách gia không phải cũng có phương thuốc sao? Thị trường lớn như vậy, một nhà độc quyền là không thể nào.
“Không có việc gì, năm nay ta không buôn bán trà, đổi cái khác.”
Quách Nhị là có phương thuốc, nhưng, sinh ý trong nhà bị các loại bới móc, xung quanh cứu hỏa mệt mỏi, nào có rảnh làm sinh ý này?
“Có thể tiết lộ một chút tiếng gió không?”
Trong đầu Mộc Vãn Tình lóe lên linh quang, "Tạm thời giữ bí mật, nếu có cơ hội hợp tác, người đầu tiên ta nghĩ đến sẽ là Quách gia.”
Quách Nhị tinh thần đại chấn, "Đây chính là ngươi nói, tiểu huynh đệ, ngươi nói phải giữ lời.”
Thấy hai người trò chuyện không dứt, Đỗ Thiếu Huyên không có tính nhẫn nại, “Muộn…”
Hắn kịp thời thu nhỏ miệng lại, nói: "Mau ăn cơm đi, ăn xong đi nghỉ sớm một chút, đi mệt cả ngày rồi."
Có cái gì hay nói chuyện, thật phiền.
Mộc Vãn Tình nhìn hắn một cái, việc này còn phải mời hắn ra tay, ừm, phải dỗ dành hắn.
“Ngươi với nam nhân kia có chuyện gì sao? Các người nói tại sao ta không thể xen vào.” Đỗ Thiếu Huyên trông có vẻ không vui, “Giống như ta chỉ là người ngoài cuộc đứng xem.”
Đây là bị vắng vẻ nên khó chịu ư? Mộc Vãn Tình có chút không hiểu hắn, trước đây cũng không trẻ con như vậy? Hắn có hơi kỳ lạ.
Đỗ Thiếu Huyên bị nàng nhìn đến chột dạ, không được tự nhiên nhúc nhích cơ thể, giọng nói yếu ớt, “Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi không muốn nói cũng không sao.”
Có chút ủy khuất, cũng có chút thất vọng, làm Mộc Vãn Tình mềm lòng, “Gặp phiền toái nhỏ, nói cho người khác thì không tốt lắm, nhưng là ngươi thì có thể làm được.”
Đỗ Thiếu Huyên lập tức hồi sinh trở lại, “Được, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, cũng sẽ giúp ngươi giải quyết rắc rối.”
Mộc Vãn Tình chậm rãi kể lại chuyện cũ, nàng đã tay không bắt sói trắng, tạo ra hủ vàng đầu tiên như thế nào, làm sao dùng kỹ thuật làm trà gạch để đổi lấy lợi ích, đến thành Cam Châu ra sao.
Kể cả chuyện xảy ra ở thành Cam Châu nàng cũng kể cặn kẽ mọi chuyện, không thể không kể, nếu thông tin sai lệch mà gây ra rắc rối thì không tốt.
Nghe lời nàng kể, ánh mắt Đỗ Thiếu Huyên càng ngày càng sáng rỡ, như lấp lánh ánh sao trong đó.
Hắn biết nàng rất lợi hại, nhưng không ngờ lại có thể lợi hại đến vậy.
“Mộc Vãn Tình, ngươi là nữ nhân thông minh, quyết đoán, có năng lực nhất ta từng gặp. Người được định sẵn là làm nên những điều tuyệt vời.”
Mộc Vãn Tình rất hưởng thụ, nàng sớm phát hiện hắn có một ưu điểm, là hắn không ngại với người mạnh hơn hắn, cho dù đó là nữ nhân.
Hắn không có quan niệm truyền thống rằng nam nhân phải hơn nữ nhân, hắn chỉ tôn trọng kẻ mạnh.
Chỉ cần thuyết phục được hắn, cái gì cũng có thể nói, riêng điểm này có thể thắng được vô số thứ.
Những quan chức quyền cao chức trọng mặc dù đàng hoàng, ăn nói dễ nghe nhưng bản chất thì coi thường nữ nhân, coi họ như đồ chơi, một con mèo con, chơi chán thì đuổi đi.
Từ trong xương tủy họ không có bất kỳ sự tôn trọng nào với nữ nhân, họ coi thường, cho rằng nữ nhân chỉ có thể sinh con và trông lo việc nhà, trừ cái này thì tất cả còn lại đều vô dụng.
Đây là tư duy gia trưởng.
Một nữ nhân muốn nổi bật và cạnh tranh với những nam nhân này để giành lấy quyền lợi sẽ bị cái xã hội truyền thống này đàn áp.
Mộc Vãn Tình đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này, nàng muốn tạo ra sự khác biệt, sống theo những gì nàng muốn, tạo ra tiếng nói cho chính mình, cuối cùng nàng sẽ phải đối mặt với những chèn ép.
Nhưng, nàng hoàn toàn không sợ.
Sống một đời, là phải sống mạnh mẽ, yêu đương, rực rỡ, tươi đẹp, như thế cuộc đời này mới không vô ích.
“Có người nói ta quá gian xảo.”
Đỗ Thiếu Huyên không nghĩ ngợi mà khen, “Đó gọi là binh bất yếm trá, trong tay có ngọc, đa mưu túc trí.”