Lục thị ôm nhi tử năm tuổi trong lòng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, đang ngồi yên lặng, không giống Hà thị thỉnh thoảng lại lên tiếng tìm cảm giác tồn tại.
Kỷ Trừng cũng rất yên tĩnh, có khi sẽ nhịn không được vụng trộm nhìn Mộc Vãn Tình một chút, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Mộc Vãn Tình ngồi ăn điểm tâm uống trà rồi xem kịch, phàm là nhà cps thê thiếp thành đàn thì sẽ không được yên bình.
Nhất là loại nam nhân thừa tự hai phòng như này, càng sẽ cực kỳ phiền phức.
Tranh thủ tình cảm, tranh giành lợi ích, tranh quyền thừa kế, hiển nhiên là một trận chiến không thấy được đích sẽ không yên.
Hết lần này tới lần khác, đại bộ phận nam nhân lại cứ cảm thấy thê thiếp tương đắc, ở chung hòa thuận, người thân hữu ái, không có gì vấn đề.
Kỷ Tiểu Mạn dáng dấp xinh xắn đáng yêu, mà Kỷ Trừng lại là rất có phong phạm của một nữ tướng , hoàn toàn là hai kiểu dáng khác biệt.
Kỷ Tiểu Mạn tự mình vào trong phòng bếp bưng ra một đĩa trái cây đã được cắt gọt sạch sẽ, "Thiếu soái ca ca, ngài nếm thử trái cây đến từ Tây Vực đi, ăn vào vừa vặn rất ngon, ta tự tay cắt."
Các huynh đệ của nàng nháy mắt ra hiệu trêu ghẹo, "Thiếu soái, nhà chúng ta cũng không có mấy phần, Tiểu Mạn chỉ được chia một phần, vẫn luôn không nỡ ăn, lúc này lại buông bỏ được."
Đỗ Thiếu Huyên giống như không phát giác ra được cái gì, "Đa tạ, Thanh Bình, đến nếm thử trái cây không giống, ngươi thích nhất những thứ mới mẻ mà.”
Miếng trái cây thứ nhất hắn cầm lên chính là đưa cho Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình định thần nhìn lại, không khỏi vui vẻ, đỏ như vậy không phải là dưa hấu đó chứ?
Hiện tại gọi là dưa hấu, hay gọi là hồ dưa?
Nàng nếm thử một miếng, thấy nước còn có nhiều nhưng hương vị lại nhạt, "Dưa hấu này không được ngọt cho lắm, cần phải được cải thiện.”
Tinh thần Đỗ Thiếu Huyên lập tức tỉnh táo lại, "Chúng ta có thể trồng ở Tây Lương sao?”
Chịu ảnh hưởng của Mộc Vãn Tình, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với cây nông nghiệp.
Mộc Vãn Tình tràn đầy phấn khởi phổ cập một chút kiến thức: "Có thể, dưa hấu có thể sinh trưởng được trên đất cát, đất sét, đất hoang ven đồi, lựa chọn những chỗ đất đai tơi xốp màu mỡ, lại lựa chọn hướng có ánh nắng mặt trời tốt, gieo trồng một cách khoa học, lại tiến hành nuôi hạt giống tốt, có thể đạt tới hương vị tương đối lý tưởng.”
Quả nhiên, bên này có rất nhiều thứ mới mẻ, vừa đến đã thấy được dưa hấu, chuyến đi này cũng coi như không tệ.
Đỗ Thiếu Huyên giật mình, "Hạt giống kia lấy ở đâu?"
"Đây này." Mộc Vãn Tình phun ra một hạt dưa hấu, có vẻ như có thể gieo trồng trên một khoảng diện tích lớn. Đầu năm nay trái cây quá ít, chỉ có những loại như vật, nàng ăn chưa đã ghiền.
Đỗ Thiếu Huyên thận trọng đem hạt dưa hấu để qua một bên, "Được, \ta đi thu thập nó trước, đến lúc đó đều đưa cho ngươi."
"Được thôi" Mộc Vãn Tình vui sướng gặm một miệng dưa hấu thật lớn, cảm giác loại này nên được cải thiện một chút,
Nhưng, nàng không phải chuyện gia về phương diện này.
"Giúp ta tìm người trồng dưa hấu, ta muốn đem mấy người trở về."
"Được, ta sẽ lo liệu." Đỗ Thiếu Huyên đảm nhận rất nhiều việc, thái độ rất nhu hòa khiến những người xung quanh đỏ mắt ghen tị không thôi.
Kỷ Tiểu Mạn ngây thơ mở miệng nói: "Thiếu soái ca ca, vị Thanh Bình cô nương này làm nghề trồng trọt sao? Nói đạo lý rất rõ ràng, cũng không biết có phải đúng thật như vậy không."
Nàng là đang nói bóng gió Mộc Vãn Tình chỉ là một nông dân trồng trọt, nhưng, Đỗ Thiếu Huyên cùng Mộc Vãn Tình đều không xem thường những nông dân trồng trọt, quốc gia lấy nông nghiệp làm trọng.
"Nàng đã nói thì khẳng định là đúng rồi, không ai có thể thông minh hơn nàng."
Đánh giá như vậy là quá cao rồi, sắc mặt người nhà họ Kỷ cũng thay đổi mấy lần.
Kỷ Tiểu Mạn lấy ra một giọng điệu ngây thơ như tiểu cô nương rồi nói: "Còn chưa có thỉnh giáo qua, Thanh Bình tiểu thư họ gì, phụ mẫu nàng làm nghề gì? Tổ tiên nàng làm nghề gì?"
"Ta họ Mộc, về phần tổ tiên......"Mộc Vãn Tình nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Là làm quan, đương nhiên, cũng không phải chức quan trọng yếu.”
Nàng lại không dựa vào tổ tiên ăn cơm.
Trong mắt Kỷ Tiểu Mạn lóe lên một tia coi thường, cười càng thêm xán lạn, "Bởi vì là tiểu quan, cho nên không trọng yếu sao?"