Mộc Vãn Tình không trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Tổ tiên Kỷ gia làm nghề gì?"
Tổ tiên nhà ai mà không phải đám dân quê chứ? Cũng không phải thế gia truyền thừa ngàn năm, có gì mà cao quý chứ.
Kỷ Tiểu Mạn một mặt kiêu ngạo nói: "Nhiều thế hệ chúng ta là quan quân cấp cao, đến thế hệ của phụ thân ta thì là Vệ Chỉ Huy Sứ tam phẩm, là quan lớn đóng quân tại địa phương,"
"A." Mộc Vãn Tình thái độ lãnh đạm nói: "Cha truyền con nối nha......"
Nàng đẩy dưa hấu được đưa tới qua: "Đỗ Thiếu Huyên, ta ăn một miếng là đủ rồi, cũng không quá ngọt." Trong lời nói có một chút ý ghét bỏ.
Đỗ Thiếu Huyên đành phải cầm về rồi tự mình ăn, "Chúng ta đến lúc đó đi dạo chỗ chợ chung, nhìn thử có thứ ngươi thích hay không, ánh mắt của ngươi cao như vậy, ai."
"Kỷ thúc, lúc nào chợ chung mở?"
Kỷ Vệ Chỉ Huy liếc nhìn về phía Mộc Vãn Tình mấy lần, cô nương này đến cùng là có lai lịch gì? Thế mà gọi thẳng danh tự của Thiếu Soái, thái độ tùy ý như vậy.
"Ba ngày sau."
Kỷ Tiểu Mạn một hơi kìm nén nửa vời, khó chịu muốn chết, "Thanh Bình cô nương tựa hồ không hài lòng với chế độ cha truyền con nối phải không? Đây chính là quy củ đã được định ra từ khi lập quốc.”
Muốn đào hố cho nàng thì còn còn non lắm, Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm lắc đầu, "Vậy thì không phải, chẳng qua là ta cảm thấy không dựa vào tổ tiên mà xông ra ngoài chinh chiến lại càng có ý tứ hơn.”
Kỷ Tiểu Mạn không khỏi cười ha ha một tiếng, "Không thể không nói, ngươi so với ta còn ngây thơ hơn, còn nghĩ dựa vào chính mình dốc sức làm mọi việc, thế đạo ngoài kia không dễ dàng như ngươi tưởng tượng đâu, ngươi cho rằng làm quan rất dễ dàng sao?"
"Không nói những cái khác, liền nói đến vấn đề khoa cử, mười năm học hành gian khổ thật vất vả trúng Trạng Nguyên, còn bị phân phó đến một địa phương nào đó làm tiểu huyện lệnh, quan viên hàng thất phẩm, mà chỉ có một trên vạn người được.”
Mộc Vãn Tình nâng cằm lên cười tủm tỉm lắng nghe, bỗng nhiên nói một câu, "Không đúng, Trạng Nguyên bình thường sẽ được sắp xếp đến Hàn Lâm viện, làm quan viên hàng Lục phẩm.”
Kỷ Tiểu Mạn nghẹn họng, sau đó chững chạc đàng hoàng giáo huấn nàng, "Ta nói là, làm quan không dễ, không phải ngươi cố gắng liền có thể thành công."
Mộc Vãn Tình còn chưa có tức giận, Đỗ Thiếu Huyên đã không vui, sầm mặt lại rồi nói: "Đối với ngươi mà nói thì là một chuyện khó lên trời, đối với nàng mà nói thì đó là chuyện rất đơn giản, đương nhiên, người với người không giống nhau, không thể cầu mong tất cả mọi người đều thông minh giống như nàng, dù sao, trên đời này chỉ duy nhất một...... Thanh Bình"
Kỷ Tiểu Mạn bị đâm một đao, cả người đều không tốt, hắn cũng quá bất công, cái gì gọi là chỉ có duy nhất một Thanh Bình? Làm quan rất đơn giản? Nói đùa.
Trưởng tử Kỷ gia nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói, "Thiếu soái, muội muội cùng ngài cũng coi như là thanh mai trúc mã, ngài làm sao lại giúp đỡ cho một người ngoài?"
Hắn là trưởng tử, được xem như người thừa kế mà bồi dưỡng, tự nhiên lòng dạ rất cao.
Đỗ Thiếu Huyên không khỏi gấp gáp, sợ Mộc Vãn Tình hiểu lầm, "Không có chuyện đó, hai ba năm gặp một lần, không quen."
Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, người này thật là...... Yêu chi dục sinh, ác chi dục chết.
"Biết rồi, ăn dưa đi."
Đỗ Thiếu Huyên tiếp nhận dưa hấu trong tay nàng, cũng mặc kệ sắc mặt huynh muội Kỷ gia khó coi cỡ nào, "Đúng rồi, Kỷ thúc, phủ thượng của ngài có cây bông gòn sao?"
Kỷ Vệ Chỉ Huy sửng sốt một chút, "Ngài nói đùa, đây chính là phong cảnh độc hữu của phủ Đỗ gia, loại địa phương của chúng ta làm sao có được?
Đỗ Thiếu Huyên suy nghĩ một chút rồi nói "Vậy thì, xin nhờ ngài một chuyện."
"Không dám không dám, Thiếu soái cứ việc phân phó." Kỷ Vệ Chỉ Huy hiểu rất rõ tính cách của Đỗ Thiếu Huyên, liền biết tính tình của người này.
Đỗ Thiếu Huyên trực tiếp đưa ra yêu cầu, "Ta muốn cây bông gòn, hạt giống cũng được, càng nhiều càng tốt."
Đây là phương thức nhanh nhất, Kỷ Vệ Chỉ Huy là trưởng quan tối cao của thành Cam Châu, có vô số người dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn ta.