Không đợi nàng bắt cóc đạo đức, Mộc Vãn Tình đã ném ra một quả bom hạng nặng trước, "Nghe nói, người Hà gia các ngươi lại dám lấy cờ hiệu của Kỷ gia đánh với Quách gia Giang Nam? Bàn tay thật dài nha, lần này không biết nợ người ta bao nhiêu ân tình, gây thù hận cho bao nhiêu người, thanh danh của Kỷ gia tại Giang Nam xem như xấu đi.”
Người nhà họ Kỷ cùng nhau biến sắc, nhất là Kỷ lão thái thái càng là nghẹn ngào sợ hãi kêu lên, "Đây là sự thật? Không nói sai chứ?"
Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hà gia này đã già rồi mà sao còn không yên tĩnh? Lần lượt mang đến cho Kỷ gia bao nhiêu phiền phức, nếu không có bốn hài tử, bà đều nghĩ bỏ người con dâu này.
Biết vậy chẳng làm a, không nên để nàng ta vào cửa.
Nhưng, bây giờ vì thể diện của bốn hài tử, đây là đánh không được hưu bỏ cũng không được.
Mộc Vãn Tình đến gần bà thi lễ một cái "Lão thái thái, ta có người bằng hữu là đừng hàng hai của Quách gia, lần này hắn đặc biệt ngàn dặm xa xôi chạy đến bồi tội với Kỷ gia, còn thỉnh nể mặt bọn họ vô tội lại bị liên lụy, tha cho hắn một lần này.”
Kỷ lão thái thái trong lòng sầu lo, bà từ trước đến nay thiện chí giúp người, rộng kết thiện duyên, nhưng không chịu nổi nhiều lần bại hoại của Hà gia.
Vừa nghĩ tới tình huống không biết nàng ta đã đắc tội với không biết bao nhiêu người phía dưới, bà liền cảm thấy bất an.
"Hắn ở đâu?"
Mộc Vãn Tình xác định bà hoàn toàn không biết gì đối với chuyện này, "Ở ngay trong xe ngựa bên ngoài cửa, không có thiếp mời nên không dám tự tiện vào cửa."
Kỷ lão thái thái gấp đến nỗi ra một thân mồ hôi nóng, đều đã tìm tới cửa, xem ra việc này tám chín phần mười là thật.
Trách không được thái độ của nữ hài tử này đối với Kỷ gia rất kỳ lạ.
"Mau mời đi vào."
Quách Nhị được hạ nhân mang vào, mặt mũi tràn đầy lo lắng bất an, câu nệ không biết nên làm như thế nào cho phải.
Mộc Vãn Tình nhẹ giọng nói, "Quách Nhị ca, vị này là Kỷ lão thái thái, ngươi có oan khuất gì liền nói ra với bà, lão nhân gia là người có thiện tâm nhất.”
"Vị này là Kỷ Vệ Chỉ Huy, hắn có một người mẫu thân lương thiện dạy bảo, tất nhiên cũng là một người chính trực."
Đây là nâng Kỷ Vệ Chỉ Huy lên cao, đều nói ngươi là người chính trực, ngươi còn thế nào có ý muốn hố người khác?
Nếu như là chuyện Kỷ Vệ Chỉ Huy làm, đang ở trước mặt Đỗ Thiếu Huyên, hắn còn dám thừa nhận sao?
Đỗ Thiếu Huyên khẳng định sẽ truy vấn, ngươi tại sao lại muốn làm như vậy? Tra ra được, vậy thì càng không xong.
Nếu không phải là chuyện Kỷ Vệ Chỉ Huy làm, chỉ là người một nhà Hà gia mà ngươi cũng không quản nổi, ngươi cũng có vấn đề rất lớn.
Mấy câu nói ngắn ngủi của nàng như lưỡi dao đâm thẳng vào điểm yếu của Kỷ gia.
Lúc này Kỷ Vệ Chỉ Huy mới ý thức được sự lợi hại của Mộc Vãn Tình, cô nương này nhìn như vô hại, kỳ thật rất hung hãn.
Quách Nhị kinh ngạc đến ngây người, nàng cam đoan sẽ thay hắn giải quyết vấn đề, chỉ là giải quyết như thế nào?
Mộc Vãn Tình còn nhẹ nhàng nói tiếp một câu, "Đều nói tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ, nếu như ngay cả thê thiếp cũng quản không tốt, thì làm sao có thể bình thiên hạ, đúng không?"
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, câu này còn tàn nhẫn hơn.
Kỷ Vệ Chỉ Huy nhắm mắt lại, ép những cảm xúc phức tạp xuống.
Kỷ đại thiếu gia lại không ép xuống được hỏa khí, chỉ vào thẳng mặt Mộc Vãn Tình giận dữ mắng mỏ, "Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng ngươi là ai hả, có biết đang nói chuyện với ai không? Nhiều thế hệ Kỷ gia chúng ta được ban hoàng ân, nhiều thế hệ vì biên cương Đại Tề đóng giữ, làm việc chăm chỉ khổ cực, mang về nhiều thành tựu lớn....."
Mộc Vãn Tình nhịn không được ngắt lời hắn nói, "Dừng lại, đây không phải Kỷ gia bất tuân vương pháp, không tuân theo quy củ, lấy quyền mưu để tư lợi, ngươi không thể tự mình quả quyết nói đã làm việc chăm chỉ mang lại nhiều thanh tựu như vậy, hiểu không?