Kỷ đại thiếu gia nghe ra được Mộc Vãn Tình đang chỉ trích Kỷ gia, càng thêm phẫn nộ, "Không hiểu ngươi nói cái gì, ngươi đừng tưởng rằng là ngươi là người Thiếu Soái mang đến thì có thể khoa tay múa chân với Kỷ gia chúng ta, ngươi không xứng.”
Sắc mắt Đỗ Thiếu Huyên trầm xuống, "Nàng không xứng chẳng lẽ người xứng sao? Ngươi đây là đang có ý kiến đối với ta sao?"
Kỷ đại thiếu gia lúc này mới ý thức được mình đắc tội Thiếu Soái, tranh thủ thời gian sửa sai, "Không phải, ý ta nói là, ngài không nên đưa người không rõ lai lịch mang theo bên người, quá nguy hiểm."
Đỗ Thiếu Huyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Thân phận của nàng cao quý hơn ngươi nhiều, đến quan viên gặp nàng còn phải hành lễ, ngươi thế mà còn dám đối xử vô lễ với nàng, đây chính là đang phạm thượng.”
Tất cả mọi người ở Kỷ gia đều ngây ngẩn cả người, không phải chứ? Có thể để cho quan viên hành lễ với một nữ hài tử trẻ tuổi như vậy, đây là có lai lịch gì chứ?
Mộc Vãn Tình phủi phủi sợi tóc, thoải mái tùy ý cho bọn họ dò xét.
"Kỷ Vệ Chỉ Huy, nếu như đây là người thừa kế tương lai của Kỷ gia các ngươi, vậy ta chỉ có thể nói, tiền đồ của Kỷ gia liền chấm dứt, lao khổ công cao sao? Ha ha, Hoàng thượng nói mới tính, bá tánh nói mới tính, nếu không, chính là, ỷ vào công cao mà kiêu ngạo, ủng binh tự trọng, hậu quả như thế nào không cần ta phải nói."
Một câu ủng binh tự trọng khiến Kỷ Vệ Chỉ Huy hít vào một ngụm khí lạnh, nàng đến cùng là ai?
Kỷ đại thiếu gia đỏ mắt lên vì tức giận, mẹ kiếp, lại dám phủ định sự ưu tú của hắn, còn nói cái gì mà để hắn kế thừa gia nghiệp liền xong rồi.
Hủy hoại tiền đồ của người khác, không đội trời chung.
"Đa tạ cô nương dạy bảo." Kỷ lão thái thái nhìn tôn tử đang nổi giận đùng đùng, khẽ quát một tiếng, "Triều Sinh, mau xin lỗi."
Kỷ đại thiếu gia còn ủy khuất lên tiếng, "Tổ mẫu, ngài nhìn thái độ của nàng ta đi.”
Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu, đúng là ngu ngốc. "Không phải thật tâm xin lỗi, ta không tiếp nhận, lão thái thái, ngài hai mươi tuổi đã phải thủ tiết cực cực khổ khổ nuôi lớn ba người nhi nữ, đúng là không dễ dàng gì, nhưng một gia tộc muốn truyền thừa nhiều đời nhất định phải có tín niệm, tỉ như, trung nghĩa gia truyền, tỉ như, thi thư gia truyền."
Kỷ lão thái thái nhìn nàng một cái thật sâu, trong lòng tràn ngập cảm khái, "Ngươi nói rất đúng, võ tướng thì phải trung nghĩa."
Mộc Vãn Tình cũng nhìn về phía lão gia nhân đầu tóc bạc trắng, trải qua vô số sinh ly tử biệt vẫn vững vàng như cũ.
"Ta vô ý mạo phạm, mấy đời người Kỷ gia đổ máu hy sinh, che chở bá tánh một phương, vì triều đình giữ vững biên quan, ta cực kì cảm phục. Ta càng hi vọng Kỷ gia không mất đi thanh danh trung nghĩa, đời đời truyền lại, kéo dài vinh quang của tổ tiên, không đánh mất đi uy danh của tổ tiên.
Kỷ lão thái thái hốc mắt đỏ lên, "Thanh Bình cô nương, đa tạ ngươi."
Mộc Vãn Tình ngồi xổm ở bên người bà, thần sắc nghiêm túc trang trọng, "Cũng tạ ơn ngài dạy dỗ tốt một đôi nhi nữ, công tử Kỷ Hải Thiên, tiểu thư Kỷ Bội, hai vị vì nước hy sinh thân mình tuy chết vẫn vinh dự, làm cho bọn ta nổi lòng tôn kính, bọn họ vẫn còn sống trong lòng vô số người.”
Nước mắt Kỷ lão thái thái liên tục rơi xuống, chăm chú lôi kéo tay Mộc Vãn Tình không thả, “Cô nương, đa tạ ngươi, rất đa tạ ngươi, câu nói của ngươi khiến ta cảm thấy hết thành đều đáng giá.”
Công công của bà, phu quân của bà, một đôi nhi nữ của ba đều chiến tử sa trường, đáng thương cho nhi nữ của bà đều chết đi khi tuổi còn trẻ, đến hương hỏa cũng không để lại.
Đây là nỗi khổ riêng của cả đời bà.
"Đáng giá!" Mộc Vãn Tình nhẹ giọng than thở, "Mỗi một người trung nghĩa, bá tánh đều sẽ nhớ kỹ bọn họ."
Kỷ lão thái thái nghẹn ngào khóc rống, là thương tâm, là khổ sở, cũng là thoải mái.
Đôi mắt của Kỷ Vệ Chỉ Huy cũng ẩm ướt, lặng lẽ quay đầu đi lau nước mắt.