Hà thị ngơ ngác nhìn một màn này, đầu óc hỗn loạn, cảm giác có thứ gì đó đã thoát ra khỏi sự khống chế của nàng ta.
Đến cuối cùng, Đỗ Thiếu Huyên cùng Mộc Vãn Tình cũng không có lưu lại, đi đến khách điếm Duyệt Lai ở lại đó.
Kỷ lão thái thái cam đoan sẽ xử lý tốt mọi chuyện của Quách gia ở Giang Nam, cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, để Quách Nhị yên tâm.
Có được câu nói này, Quách Nhị còn có gì mà không yên lòng? Chỉ có thể nói, thủ đoạn xử lý sự tình của Mộc Vãn Tình có chút tàn bạo, nhưng lại có hiệu quả.
Nàng còn thành công khiến cho Kỷ lão thái thái vô cùng yêu thích, nhất định phải tặng nàng một đôi vòng ngọc làm lễ vật.
Kỷ Vệ Chỉ Huy ở bên ngoài vô cùng uy phong, nhưng ở trong nhà cũng phải nghe lời lão thái thái, hắn là một nhi tử có hiếu.
Sau khi đám người rời đi, Kỷ Trừng không kịp chờ đợi truy vấn, "Tổ mẫu, cô cô không phải bởi vì bệnh nên mới qua đời sao? Như thế nào lại là vì nước hy sinh?"
Trong lòng Kỷ lão thái thái tràn ngập chua xót, "Nàng từ nhỏ đã lập chí vì cha báo thù, cực khổ luyện tập võ nghệ, về sau nữ giả nam trang dùng tên giả đi theo thúc thúc của ngươi tiến vào quân đội, từng mang theo người lấy ít thắng nhiều đánh lui quân địch, về sau...... Về sau, trong một lần chiến dịch đã chết trận. "
Những chuyện cũ này bà chưa bao giờ dám nghĩ lại hay nhắc đến, tưởng tượng cũng chịu không được, đau lòng không chịu nổi, thậm chí không dám chạm vào.
Nhưng bây giờ, nàng có thể thản nhiên nói ra, mặc dù vẫn rất đau lòng.
Kỷ Trừng chấn kinh nói không ra lời, khâm phục, tiếc hận, khổ sở tất cả mọi cảm xúc đều xông thẳng lên đầu.
Thật lâu về sau, nàng mới hỏi, "Vậy vì sao không nghe nói qua?"
Kỷ lão thái thái che ngực, "Bởi vì nàng là nữ tử, tất cả công lao đều thuộc về đến phụ thân ngươi, nàng vẫn luôn che giấu về tên tuổi thật của mình, coi như chiến tử...... Cũng không thể công bố cho ra ngoài."
Kỷ Trừng cảm thấy rất không công bằng, cũng chỉ bởi vì nàng là nữ tử sao? Thế đạo này đối xử với nữ tử quá bất công.
Kỷ đại thiếu sắc mặt rất khó coi, "Vậy sao một ngoại nhân như nàng ta lại biết được?
Kỷ nhị thiếu hừ lạnh một tiếng, "Còn không phải đơn giản sao? Khẳng định là Thiếu Soái nói cho nàng biết, Thiếu soái cũng quá mức bất công, phụ thân, hắn đây là xem Kỷ gia chúng ta như người ngoài, nếu cứ để như thế......"
Kỷ lão thái thái hung hăng trừng huynh đệ bọn họ một chút, "Ngậm miệng, đã không biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cũng không biết thân phận của nữ tử kia, vậy mà còn dám nói bậy, còn ngại trong nhà chưa đủ loạn sao?"
Đã nói, thân phận người ta không tầm thường, làm sao lại không động não suy nghĩ một chút?
Nàng càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được quát mắng khiển trách, "Hà thị, đừng có suốt ngày chỉ biết suy nghĩ đến việc tranh giành, chỉ biết dạy dỗ cho nhi tử những tử tưởng không làm nên được chuyện gì.”
Tranh giành nhau quyền thừa kế, cái này cũng không nói làm gì.
Nhưng mà ngươi lại để nữ nhi chủ động đi nịnh nọt để thượng vị, cái tướng này cũng quá khó coi.
Lời này quá nặng rồi, Hà thị không kìm đước sắc mặt, cho tới nay, nàng đều dựa vào việc có thể sinh con để ngồi vững vàng vị trí.
"Bà bà, ta biết ta xuất thân thấp hèn, ngài một mực chướng mắt ta......"
"Đúng, ngươi xuất thân thấp hèn tầm mắt kém, nhìn xem ngươi dạy dỗ mấy hài tử thành bộ dáng gì rồi?" Kỷ lão thái thái không thể nhịn được nữa, "Dáng vẻ nịnh nọt của Tiểu Mạn làm mất hết mắt mũi của Kỷ gia, ta đều không dám nhìn mặt Thiếu Soái nữa rồi.”
Sắc mặt Kỷ Tiểu Mạn tái nhợt trắng bênh, nước mắt chảy dài trên mặt, nịnh nọt sao? Nàng không có! Nàng chỉ muốn rút ngắn quan hệ với Thiếu Soái thôi, làm vậy có gì sai sao?
Tổ mẫu quá bất công, chỉ muốn gả đại tỷ cho Thiếu soái, dựa vào cái gì chứ? Đều là nữ nhi Kỷ gia mà!
Hà thị đau lòng đến hỏng rồi, ôm lấy nữ nhi vỗ nhẹ vào sau lưng nàng, "Lão phu nhân, ngài mắng ta ta cũng liền chịu, nhưng Tiểu Mạn là tôn nữ ruột của ngài, sao ngài có thể nói như vậy với nàng? Hài tử nhất định sẽ rất thương tâm nha."