Mộc Vãn Tình chậm rãi đứng lên, sửa lại quần áo, "Lỗ gia các ngươi là cái thá gì? Còn không xứng làm đối thủ của ta, chuyện ta muốn làm ai dám ngăn cản, chính là đối địch với ta, vậy đừng trách ta đại khai sát giới.”
Lời của nàng chọc giận Lỗ gia chủ, tiến lên vài bước, ý đồ dọa lui đối phương, "Ngươi còn dám động thủ sao? Có bản lĩnh giết ta đi.”
Mộc Vãn Tình mỉm cười, một đạo đao quang lóe lên.
"A." Một tiếng, Lỗ gia chủ ngã xuống vũng máu, không dám tin nhìn nữ hài tử trước mắt.
Toàn trường như ấn nút tạm dừng, lặng ngắt như tờ.
Mộc Vãn Tình thổi dao găm, mặt mày lãnh đạm như tuyết, "Ngươi bảo ta động thủ, ta giúp ngươi thành toàn tâm nguyện, không cần cám ơn, ai còn muốn chết? Để ta giúp hắn.”
Lỗ gia chủ ôm ngực bị thương, cả người phát run, hắn lại gặp một người điên.
“Ngươi…” Không nghĩ tới Hương Chủ Thanh Bình lại là một kẻ tâm thần dám đâm thủng trời.
Mộc Vãn Tình một cước giẫm lên đỉnh đầu Lỗ gia chủ, thần sắc nhàn nhạt, nói: "Tiếp tục, đại thẩm, đến phiên ngươi, tiền này cầm đi mua chút đồ ăn ngon bổ sung, cái gì cũng có thể thua thiệt, nhưng không thể thua thiệt thân thể.”
Nàng vừa làm ra chuyện tàn nhẫn nhất, rồi lại nói lời dịu dàng nhất.
Đại thẩm gầy trơ xương nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, lại nhìn Lỗ gia chủ giống như chó chết bị giẫm ở dưới chân nàng, không hiểu sao muốn khóc lại muốn cười.
Đây mới là người quản lý mà bá tánh bọn họ muốn, biết giúp đỡ bá tánh, mà không phải quan lại bảo vệ lẫn nhau, không để ý đến thống khổ của bá tánh.
Nói cái gì đại cục làm trọng, a phi, rõ ràng là không có bản lĩnh.
Kỷ Trừng chấn động, chưa từng thấy qua người như vậy.
Chỉ khi gặp chuyện mới hiểu rõ lòng người, một nửa lãnh khốc vô tình nửa loa là đại nhân đại ái.
Nàng cảm thấy, giờ khắc này Mộc Vãn Tình thật đẹp, cả người lấp lánh phát sáng, chiếu sáng người bên cạnh, mang đến hy vọng cùng tương lai.
Nàng cũng muốn trở thành người như vậy!
Lỗ gia chủ chỉ cảm thấy máu trong người điên cuồng xói mòn, trong mắt hắn lộ ra một tia tàn nhẫn, run rẩy từ từ lấy ra một cái sáo, dùng sức thổi một cái, chỉ chốc lát sau, một đám nam nhân đeo mặt nạ bảo hộ không biết từ nơi nào toát ra, vây quanh Mộc Vãn Tình.
Nhóm người này không giống với gia đinh, cả người tản ra sát khí lạnh như băng.
Mộc Vãn Tình chờ chính là giờ khắc này, rốt cục đã tới, rất tốt, thời điểm nhổ tận gốc Lỗ gia.
Nàng một khi ra tay liền không có khả năng lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào.
“Triều đình đã sớm có lệnh, không cho bất luận kẻ nào nuôi dưỡng vũ trang tư nhân, nếu không coi là mưu nghịch, Lỗ gia các ngươi đây là muốn tạo phản a.”
Vì sao Kỷ tướng quân không dám tùy tiện động Lỗ gia, không phải là lo lắng chi vũ trang tư nhân xuất quỷ nhập thần này sao?
Đừng hỏi vì sao nàng biết, hỏi, là nàng phân tích ra được.
Nước ở thành Cam Châu quả thật đủ đục, tình huống nuôi dưỡng vũ trang tư nhân giống Lỗ gia không biết có bao nhiêu.
Lỗ gia chủ miệng vết thương máu chảy không ngừng, đau đến chết lặng, đằng đằng sát khí ánh mắt đều sung huyết, cuồng loạn thét chói tai, "Giết nàng, giết nàng!"
Những nam nhân đeo mặt nạ đồng loạt giơ kiếm về phía Mộc Vãn Tình...
Tất cả mọi người ngừng thở, khẩn trương không thôi.
Thần sắc Mộc Vãn Tình lại tự nhiên, tay phải hơi giơ lên, nhưng vào lúc này, ba mũi tên dài lăng không bay tới, bắn trúng ba người cách Mộc Vãn Tình gần nhất, nhanh độc ác chuẩn, một mũi tên liền mất mạng.
Ba người hét lên một tiếng rồi ngã gục, những người khác ngây ngốc, còn không có chờ bọn họ kịp phản ứng, vạn tiễn đồng loạt bắn tới.
Những tên nam nhân đeo mặt nạ ngã xuống dưới chân Mộc Vãn Tình, không ai may mắn thoát khỏi.
Lỗ gia chủ trừng mắt, không dám tin nhìn nam tử trẻ tuổi đang đi đến, “Thiếu tướng.”
Xong, lần này xong đời thật trồi.
Đỗ Thiếu Huyên chạy như bay đến, kéo Mộc Vãn Tình đến trước người, hai tay run rẩy sờ sờ mặt của nàng, lo lắng kiểm tra, "Có bị thương hay không?”
Mà phía sau hắn, một đội binh lính cầm cung tiễn sẵn sàng nghênh đón địch, bắn từng nam nhân đeo mặt nạ bảo hộ thành tổ ong vò vẽ.
Mộc Vãn Tình lặng lẽ thu tay phải lại, mà thôi, không cần dùng tới nữa.