“Ta không sao, thật sự không sao, đừng khẩn trương.”
"Ngươi..." Sắc mặt Đỗ Thiếu Huyên tái nhợt như tờ giấy, hắn không cách nào tưởng tượng nếu như đến muộn một bước, nàng sẽ như thế nào.
Khi hắn nhìn thấy một màn người khác cầm kiếm công kích nàng kia, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, ngũ tạng giống như sắp bị thiêu đốt, trong đầu chỉ có ý nghĩ hủy thiên diệt địa.
“Ngươi như thế nào mà gan lớn như vậy? Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, thiên kim chi tử phải cẩn thận, đạo lý này ngươi không hiểu sao?”
Thấy thanh âm của hắn thay đổi, Mộc Vãn Tình ngoan ngoãn cam đoan, "Ta cam đoan lần sau sẽ không chơi lớn như vậy nữa."
Không có các a, nàng đã làm, vậy nhất định phải nhổ tận gốc Lỗ gia.
Nếu không, sau đó Lỗ gia sẽ điên cuồng trả thù, bá tánh lấy được bạc sẽ bị xui xẻo.
Loại như Lỗ gia sẽ không biết tự kiểm điểm, chỉ biết đổ sai lầm lên đầu người khác.
Gia tộc chỉ biết là bóc lột bá tánh như này vẫn nên hủy diệt đi.
Đỗ Thiếu Huyên tức điên lên, "Còn có lần sau? Hả?”
Mộc Vãn Tình cũng không dám cam đoan không có lần sau, bởi vì luôn có kẻ xấu tới gây phiền toái cho nàng.
“Người khác khi dễ ta, ta cũng phải phản kích chứ? Ta không thể bảo đảm gặp người nào người liền nấy thích nha.”
Đỗ Thiếu Huyên vừa tức vừa bất đắc dĩ, nàng có dũng khí mà người thường không có, nhưng, tài trí như vậy tại sao còn muốn lấy mình làm mồi nhử?
“Sau này ta phái thêm nhân thủ cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không chỉ là ngươi, mà còn là Hương Chủ Thanh Bình, là tộc trưởng Mộc gia, trên người ngươi gánh vác hy vọng của vô số người. Ngươi tuyệt đối không thể có việc gì.”
“Ta tính không bỏ sót…” Mộc Vãn Tình thấy Đỗ Thiếu Huyên đen mặt, bĩu môi, “Ngươi cũng làm gương cho binh sĩ.”
“Chúng ta giống nhau sao? Ta là tướng sĩ, ngươi..." Lồng ngực Đỗ Thiếu Huyên không hiểu cảm xúc quay cuồng lợi hại, hắn không thể chịu đựng được nàng bị một chút thương tổn.
“Ngươi là trí giả, là mưu sĩ, đánh đánh giết giết để ta làm.”
“Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ không bao giờ tự mình mạo hiểm nửa.” Mộc Vãn Tình thấy tâm tình hắn không ổn, có chút lo lắng nhìn hắn, "Đợi lát nữa ta sẽ nướng bánh pudding trứng đường phèn, chia cho ngươi hai cái, được không?”
Thức ăn ngon có thể trấn an lòng người.
Đỗ Thiếu Huyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không tức giận, không tức giận.
“... Ta còn muốn ăn bánh bánh mì vị thịt bò và lẩu cay.”
Mộc Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn, nói: “Được được, đều làm cho ngươi.”
Kỷ tướng quân đi theo yên lặng nhìn, yên lặng thở dài.
Được rồi, trong lòng tiểu tướng quân đã có người, tính toán của Kỷ gia hoàn toàn thất bại.
Lỗ nhị lão gia nhìn những tên đeo mặt nạ bị đâm thành nhím, lại nhìn huynh trưởng ngã bất động trong vũng máu, tâm loạn như ma.
Mọi chuyện sao có thể đi đến một bước này?
Trong lòng hắn nổi lên một tia ác độc, nói: "Tiểu tướng quân, nàng đâm đại ca ta, nàng chính là cố ý hãm hại Lỗ gia chúng ta.”
Đến lúc này, hắn còn muốn đổi trắng thay đen, vì gia môn mình kiếm ra một cuộc sống.
Đáng tiếc, Đỗ Thiếu Huyên không cho hắn cơ hội này, "Lỗ gia nuôi tư binh, có ý đồ tạo phản, người đâu, tra xét Lỗ gia, nhốt tất cả mọi người vào đại lao, ta muốn tra rõ án này.”
"Vâng." Thủ hạ lập tức lĩnh mệnh, đẩy đại môn Lỗ gia xông vào, bên trong loạn thành một nồi cháo, tiếng thét chói tai tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Trước mặt Lỗ nhị lão gia dần dần sa sầm, hắn không nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
"Tiểu tướng quân, không phải, những tư binh này không phải là của gia tộc ta, ta cũng không biết từ nơi nào xuất hiện đấy..."
Đỗ Thiếu Huyên không thèm nghe hắn giảo biện, chuyện đã đến nước này, phải diệt ác tận gốc, nếu không bá tánh Cam Châu thành sẽ gặp tai ương.
“Bắt tất cả lại.”
Hắn đá đá Lỗ gia chủ trên mặt đất, nói: "Để đại phu chẩn trị cho hắn, không cho hắn chết, để hắn sống tiếp nhận chế tài của pháp luật.”
Hắn phân phó từng cái một, "Đưa tất cả nhân chứng vật chứng đến trước mặt ta.”
“Vâng.”