Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426.

Chương 426. - Chương 426. -

Kỷ tướng quân nhìn nàng bình tĩnh tự nhiên, lại nhìn đại nữ nhi thần thái hưng phấn đứng bên cạnh, hắn còn có thể nói cái gì?

Nữ nhi của hắn đi theo nàng cùng nhau gây sự, với việc hắn đi gây sự, có cái gì khác nhau?

Ai, nữ nhi ổn trọng khí thế của hắn bị dạy hư rồi.

“Hương Chủ nói quá lời, ngươi đã thông báo cho tiểu nữ, tiểu nữ cũng đại biểu Kỷ gia.”

Dù có tức giận, cũng phải thay nữ nhi chống đỡ.

Mộc Vãn Tình đảo đảo mắt, nói: "Kỷ đại tiểu thư, ai quản lý việc kinh doanh chợ chung? Nơi đó chẳng phải nơi kiếm tiền sao?”

Kỷ Trừng còn chưa mở miệng, Hà Thiên Hộ đã tức giận oán hận nói một câu: "Kiếm tiền cái gì, không ngã đã là không tệ rồi, cũng chỉ có Hà gia chúng ta mới nguyện ý ra mặt thay cho tỷ phu, đổ không ít tiền vào đó.”

Lỗ gia ngã xuống, quyền quản lý thành thị đương nhiên là trở lại trong tay Hà gia.

Mộc Vãn Tình cười ha hả, “Thì ra, mặt mũi của Kỷ tướng quân là dựa vào Hà gia.”

Hà Thiên Hộ hoảng sợ, lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, nhanh chóng sửa chữa.

“Đại nhân, ta không có ý gì khác, ngài cũng biết ta tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, có lúc nói chuyện không chịu dùng não mà.”

“Ngu xuẩn.” Mộc Vãn Tình tặng cho hắn hai chữ, Kỷ tướng quân theo bản năng nhìn qua, lời đánh giá này...... giống người nọ như đúc.

Mộc Vãn Tình cười khanh khách nói, "Đỗ Thiếu Huyên, vậy không cần làm khó Cam Châu vệ nữa, mấy năm nay vất vả bọn họ liều mạng, gánh nặng này nên do phủ Đô Tư gánh lấy, như vậy đi, thu hồi quyền quản lý chợ chung lại đây, thiết lập một bộ phận khác tự mình quản lý.”

Chỉ cần nàng mở miệng, Đỗ Thiếu Huyên quả quyết không có đạo lý phản bác, "Được, lúc trước ta không biết lại khó khăn như vậy, bây giờ biết được tất nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, Kỷ thúc, mấy năm nay vất vả cho người.”

Triều đình từ trước đến nay có quy củ, phủ huyện trấn cùng một cấp quản lý, nhất định không được tự tiện vượt cấp xử lý, nếu không mỗi người đều như vậy, còn không phải loạn sao?

Vệ sở cũng làm việc như thế, Đỗ gia từ trước đến nay sẽ không nhúng tay vào công việc hàng ngày của các vệ sở dưới trướng.

Đây cũng là khảo nghiệm năng lực hành chính của các vệ sở, một khu vực giảm xóc của ba nước như thành Cam Châu, tình huống đặc biệt rắc rối phức tạp, trên cơ bản Kỷ tướng quân chỉ nắm quân vụ, ổn định khống chế quân đội, nghiêm mật giám thị động thái của nước láng giềng.

Quân đội mới là căn cơ, mới là lợi kiếm bảo vệ thành trì.

Về phần dân sự, đây không phải là chuyện quan trọng nhất.

Thủ hạ của hắn có thể chinh chiến ngàn dặm, nhưng trong việc quản lý sự vụ trong thành lại không am hiểu.

Bởi vì nơi đây là biên quan, dân phong dũng mãnh võ phong thịnh hành, nên văn phong không hưng thịnh, tạo thành tình huống thiếu thốn nhân tài văn trị.

Từ xưa lấy võ định quốc, lấy văn trị quốc, đánh thiên hạ phải dựa vào vũ lực, nhưng thống nhất thiên hạ lại phải dựa vào văn tài.

Không có nhân tài thống trị ưu tú, hắn cũng chỉ có thể bắt lớn phóng nhỏ.

Vừa nghe Đỗ Thiếu Huyên nói như vậy, trong lòng Kỷ tướng quân có chút không thoải mái, nói như vậy có vẻ năng lực của hắn không đủ.

Nhưng, tổn thương lẫn nhau thì lại không đáng, không phải chỉ một mình hắn là có thể quyết định tất cả mọi chuyện, ba nước cùng quản lý, bất kỳ một nghị quyết nào cũng phải cãi cọ qua lại, nói tới nói lui mấy tháng cũng chưa chắc đàm phán thành công, hắn nào có tính nhẫn nại tự mình hỏi đến?

Lúc trước hắn vẫn giao cho Hà Thiên Hộ xử lý, bạc thì có, nhưng không nhiều lắm.

“Được…”

Đúng lúc này một giọng nói giành mở miệng trước, “Không được.”

Không ngoài tính toán, là Hà Thiên Hộ.

Mộc Vãn Tình nghiền ngẫm nở nụ cười, "Tại sao không được?”

Hà Thiên Hộ bị ánh mắt mọi người nhìn làm trong lòng càng thêm bồn chồn, chỉ, hắn không thể nhượng bộ, "Không cần phải thiết lập bộ phận khác, quá lãng phí nhân lực cùng vật lực, tăng thêm chi tiêu không cần thiết cho triều đình.”

Bình Luận (0)
Comment